Gửi nhớ vào dấu yêu xưa
Ru bông tràm trắng hương đưa ngát rừng
Ngọn nồm nấc vọng đồng bưng
Ngày bom đạn, lá xanh từng chiếc rơi.

Đàn kìm ai khảy chơi vơi
Sầu lẻ bạn, trăng cứ vời vợi trăng
Lam giang đoản khúc ca rằng
Nước thì đỏ, sao thì vằng vặc sao.

À ơi . . . bưng trấp lung bàu
Miền hoài niệm, với những dào dạt yêu
Cái ngày bom thả rung chiều
Dòng dọc rát một tiếng kêu bạn tình.

Người đi hóa nắng U Minh
Người ở lại, tim cứ thình thịch đau
Nhớ đêm vách lán kề nhau
Tiếng ai thở gấp, thương bao nhiêu là.

Cái thì con gái đẫy đà
Cong người nén để đêm gà gật run
Yêu nhau thuở tóc đen mun
Giờ bông lau, vẫn thủy chung với người.

Câu thơ lơ lửng bên đời
Lỗi vần điệu, của ngày rời rã đau
Rừng ru điệp khúc nhớ nhau
Để bông tràm mãi một màu tinh khôi

BÔNG TRÀM TRẮNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà