Không thể như cổ thụ giữa rừng cho bòng bong dựa vào trổ lá
Cũng làm được mần trầu cho chiều xoã tóc gội suôn
Không thể bắt đầu tình yêu bằng đôi mắt
Anh bắt đầu bằng nét đẹp tâm hồn.
Chẳng thể dìu em bằng bình minh của ngày, bằng trăng sao của đêm
Anh dìu bằng tâm thức
Chẳng làm được sông, biển, hay hồ làng
Cũng trong trẻo ao nhà cho hoa muống dịu dàng khoe dáng.
Lá cẩm rù rì “ta tím đẹp màu xôi nếp, bánh trôi”
Bằng lăng cũng hướng trời, rủ hoàng hôn thi màu nhớ
Dây Rạch Giá trỗi rồi em còn chờ gì nữa
Vô câu vọng cổ đồng bằng thiệt muồi ngọt đi em.
Hãy mỉm cười để lòng thấy yêu thêm
Dù cuộc đời dâu bể
Ta chỉ khuyết tật một phần cơ thể
Đâu khuyết tật lòng.
Biển không tay vẫn vuốt ve bờ cát dịu dàng
Gió có chân đâu, vẫn dìu được nàng mây chu du thiên hạ
Không thể như cổ thụ giữa rừng cho bòng bong dựa vào trổ lá
Anh sẽ là giàn để bạc thau em cả đời thả tím
Nhé em!
ANH SẼ LÀ GIÀN CHO BẠC THAU EM CẢ ĐỜI THẢ TÍM
Tác giả Trần Ngọc Hoà