Anh đi rồi
Môi em màu xám lạnh
Nhớ cái riết nhau mà ngây ngất đến dại lòng
Cầu tre ai bắc mấy nhịp cong cong
Để lắt lẻo cái nốt duyên trong dậy thì con gái

Anh đi rồi
Hạt ngâu cứ vô tình vung vãi
Đường về ngút ngái
Em tự cấu vào chuỗi ngày ngây dại
Để buốt một niềm đau.

Anh đi rồi
Em guộn sợi tơ trời giăng trên đám mây nhàu
Đan áo đợi người đàn ông để lại cho thu chiếc lá vàng héo hắt
Tháng bảy đong một mùa yêu đầy nước mắt
Hoàng hôn tím ngắt phía cạn ngày.

Anh đi rồi
Ngơ ngẩn bên đời một cái gối tay
Đêm gãy khúc em chơi vơi giữa muôn trùng nhớ quên khờ khạo
Đành sao? nỡ để em mồ côi một tình yêu giữa chợ tình nhốn nháo
Rệu rạo em.

Anh đi rồi
Lũ bướm ong mới sáng sớm đã say mèm.
Bẹo hình bẹo dạng quanh hàng dâm bụt nhà cô hàng xóm
“Cậu ông trời” ra bờ đê ngồi chồm hổm
Trách cháu mình, sao mưa hoài để tháng bảy đỏ hết mắt kia kìa!

Anh đi rồi.
Mình con tim em gõ nhịp giữa đêm khuya
Con chim cú tha nụ cười của em đi mất
Lần đầu cái thì con gái sao mà lận đận
Anh đi xanh xao miền nhớ
Gầy guộc giấc mơ em.

ANH ĐI RỒI
Tác giả Trần Ngọc Hoà