Nơi ta đến có bốn bề hương toả
Có chiếc bình rừng, hoa văn đất và trời
Đã chứa được bao nhiêu trà tràm quạu
Mà rót cả đời vào Miệt Thứ chẳng vơi.
Dáng “Thập Câu”* dịu dàng lượn uốn
Vũ một điệu quê cùng hoa, lúa, đê, vườn
Từ Thứ Hai đến Thứ Mười rồi Mười Một
Thứ nào cũng đầy ắp yêu thương.
Ai đặt tên quê nghe thiệt thà gần gụi
Như mẹ đặt tên con, thằng Hai, Bé Sáu, Út Mười
Cán Gáo, Xẻo Rô, rạch, kênh, hay xóm, ấp
Hễ có dáng hình, sử tích, là thành tên.
Quê giờ đã mọc thêm nhiều nhánh Rưỡi
Những nhánh quê nối tình miệt tình người
Hố bom xưa súng, sen, đua nhau nở
Tràm bung hoa đua trắng với mây trời.
Tiếng gọi anh Hai nghe mà thương quá đỗi
Uống ngụm nước dừa mà ngọt cả quê hương
Lái vỏ lãi em chở ta lướt phượt
Nghe vọng cổ thả lòng trôi…trôi về phía cội nguồn.
AI ĐÃ ĐẶT TÊN QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà