Bút danh: Hoa Hồng

Danh mục: Thơ Trang 9 của 16

Tết Quê Muôn Màu

Cuối cùng thì tất cả đã tinh tươm
Nụ mai cuối cùng của đêm ba mươi cũng nở bung chào tết
Và cuối cùng thì chị lao công cũng kịp
Kịp về cùng bầy con
Kịp treo lên môi mình một mùa xuân.

Quê chào năm mới bằng tiếng trống lân
Tiếng cười của lũ trẻ giòn tan thay tiếng pháo
Má khấn ra một con đường ngoằn ngoèo bằng khói hương
Đưa tổ tiên ông bà về tết cùng con cháu.

Quê đổi thay diện mạo
Gì cũng loáng bóng mới cáu
Mới hoa, mới nụ cười, mới áo . . .
Chỉ có mâm ngũ quả vẫn cổ truyền nết cũ nếp xưa.

Nội nhận lì xì vui thả nếp nhăn từa lưa
Thằng Tý tả, như xứ miền Tây chằng chịt kênh chằng chịt rạch
Út mót ví, như những chú rồng con uốn lượn
Vũ một điệu quê trên đất Chín Rồng.

Màn lì xì của đám cháu chắt rộn tưng
Nội ghẹo lại ui là trời! cười gì tươi hơn hoa tết
Sắp nhỏ soạn một bài vần hay thiệt
Song loan gõ nhịp đều theo câu chúc à nghen.

Tạm quên đi bao mệt nhọc muộn phiền
Vứt lo qua một bên, vui ba ngày trọn
Gom tình quê vô mấy lớp xuân tình tây thi lịm ngọt
Ca xoay vòng, rượu nếp nhấp móp môi.

Tết quê coi vậy mà vui
Ba ngày được ngắm nụ cười thoả thuê
Buồn vui sướng khổ đề huề
Gom vô cho cho cái tết quê muôn màu.

TẾT QUÊ MUÔN MÀU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Con Không Khóc Đâu Cha

Con không khóc đâu cha
Chỉ tại giọt nắng hè vừa rơi vào mắt
Tại chị gió đùa dai cứ ùa vào mặt
Làm con đau.

Con sẽ chẳng khóc đâu
Khi phía trùng duơng sóng giữ thét gào
Cần những kiên trung bám biển
Cần những nung đúc tinh thần hậu phuơng tiền tuyến
Sao con có thể mềm lòng mà khóc đuợc hả cha.

Con cầm trên tay giải nhất lớp 3A
Cũng thèm có mẹ và cha đi kề bên để mà hãnh diện
Thèm đuợc nhận quà của Cha, quả bàng vuông và ngôi sao trên biển
Thèm một nụ hôn ấm áp trên vầng trán giống cha để xúc động bồi hồi.

Cha nè!
Con nhìn lên vạt cỏ ven đồi
Chú bọ ngựa đang nhún nhẩy điệu bình yên dìu dặt
Chỗ nó ở là căn nhà có ô cửa màu xanh ngắt
Con nghĩ, nếu có tên sâu róm nào bò lại chiếm nhà
Nó cũng dơ chân đá cho một phát té chỏng gọng mà thôi.

Vậy thì lũ bành truớng sắp tận số rồi
Chúng ngang nhiên xâm phạm chủ quyền biển đảo
Chúng muốn làm bá chủ biển đông, đúng là quân ngỗ ngáo
Cha ta và các bác các chú sẽ cho bọn bây biết thế nào là sức mạnh Việt Nam.

Mẹ gửi niềm tin trong bổi hổi huơng tràm
Con phơi tự hào trên nắng hè vàng rực
Con của Cha sẽ chỉ khóc trong một ngày cùng bạn bè náo nức
Đón những nguời Cha trở về, khi Truờng Sa đã sạch bóng ngoại xâm

Đó là những giọt nuớc mắt mừng vui của thế hệ non mầm
Hãy yên lòng Cha nhé
Con và mẹ
Hôn Cha.

CON KHÔNG KHÓC ĐÂU CHA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Quả Bàng Vuông Và Ngôi Sao Trên Biển

Con yêu!
Hè này cha lỗi hẹn không về được bên con
Bởi sóng truờng Sa đang chen xô mùi xâm lược
Trùng duơng vẫn xanh nhưng không bình yên như truớc
Lục địa
Vòi quái vật đang bành trướng quanh thềm.

Cha guộn nỗi nhớ trong tiếng biển đêm
Hái bình minh truờng Sa màu cánh kiến
Trộn yêu thuơng vẽ lên quả bàng vuông hình ngôi sao trên biển
Phần thuởng mừng con giải nhất lớp 3A.

Con ơi !
Quà nằm gọn trong ba lô nhưng cha chưa thể về nhà
Như đã hẹn cùng mẹ con ra đồng gặt nắng
Như đã hẹn cõng con chạy cời cời trên đồi vắng
Tung cánh diều chở tiếng cuời đùa gió vút cao.

Trời có đổ giông đâu mà trùng duơng quẫy đạp thét gào
Tia nắng cuối trời lao đao gãy khúc
Phía cạn ngày hoàng hôn lục đục
Thả những gam màu không bình thuờng xuống trùng khơi.

Nơi đây chỉ có nắng gió ôm người
Trùng dương dưới chân, ý chí trên đầu hiểm nguy trước mặt
Nhớ đất liền đến đục da vàng mắt
Lính vẫn kiên cường chống chọi với bão giông.

Con à! Dù nỗi nhớ có nghiêng cả cánh đồng
Con và mẹ cũng đừng bật khóc
Hãy để nỗi nhớ muợt mà trên từng sợi tóc
Phơi đảm đang trên ruộng lúa nghén đòng,hóa tự hào trong từng hạt thóc no xinh.

Con yêu!
Cha sẽ về bên mẹ và con
khi sóng Truờng Sa hát khúc thanh bình.

QUẢ BÀNG VUÔNG VÀ NGÔI SAO TRÊN BIỂN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Miền Nắng Cũ

Mẹ cứ ngồi xõa nhớ lên mây
Nỗi buồn hay lây mà chiều thì lặng quá
Mái tóc trắng ủ mùi hương xả
Con biết! mùi này cha yêu.

Xôi cúng giỗ pha lá cẩm quá liều
Con vô tư “màu chi mà biền biệt”
Mẹ đón cha áo bà ba tím biếc
Con mới ngộ ra màu của cha yêu.

Mẹ cứ ngồi đan nhớ vào chiều
Gió cứ phiêu, giọt thương rưng đầy mắt
Cuộc mưu sinh nhọc nhằn díu dắt
Mái tranh nghèo răng rắc gió lay.

Mẹ cứ ngồi bấm đốt ngón tay
Đếm đa đoan, đếm tháng năm gầy guộc
Ngày cha lên đường dâng đời cho Tổ quốc
Nơi lung bưng bông súng nở tím hiền.

Níu mép xuồng mẹ nén chặt tiếng rên
Con chào đời mùa cá về theo lũ
Mẹ cứ ngồi vọc hoài miền nắng cũ
Để thơ con khắc khoải mãi chảy tràn.

MIỀN NẮNG CŨ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Giặt Áo Cho Chồng

Ngoại ngồi còng cả khúc sông
Vọc ký ức, thả nỗi lòng trôi đi
Chiều quê chim vịt kêu gì
Mà sao nỗi nhớ cứ lì lợm đeo.

Dưới dòng một bóng nhăn nheo
Chạnh lòng cái thuở, khua chèo dưới bom
Ngoại vò bím tóc đuôi tôm
Dầm lung, rong bám, hong vòm nắng khô.

Vò ngày đạn xối Mo 
Vò nụ hôn ướt đêm co ro rừng
Vò bàn tay rám đồng bưng
Run run vuốt mắt, cỏ từng ngọn đau.

Hoàng hôn buông ánh nhĩ nhầu
Thương người quả phụ, vò sầu trên sông
Thương người tóc trắng như bông
Vẫn ngồi giặt áo cho chồng mỗi thu.

GIẶT ÁO CHO CHỒNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chiêu Tỏ Tình Trong Mơ

Trờn quơi hổng biết mắc gì
Khơi khơi thèm củ khoai mì lùi tro
Đương ngồi thu hoạch luống ngò
Bên kinh ai xuống cái hò ngọt ngay

Cách đâu chừng chục sải tay
Mùi khoai nướng cứ bay bay để thèm
Đêm dìa đôi mắt chèm nhèm
Khoai thèm chút chút nhớ em thiệt nhiều

Cái nhớ ngày một phì nhiêu
Cái thương ta nói . . . mỹ miều thêm lên
Cái yêu tràn chảy lền khên
Lăn qua lộn lại mình ên nè chèn

Trai ruộng quần váng vàng phèn
Cái mòi muốn vợ mon men tới gần
Muốn từ đầu muốn tới chân
Gồng lòi chuột gồng hết gân tỏ tình.

Bậu ơi! có muốn hai mình?

CHIÊU TỎ TÌNH TRONG MƠ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Đường Bay Mang Tên Nỗi Nhớ

Lần theo lời ru con ngược về Vĩnh Thuận
Đường bay mang tên nỗi nhớ của sẻ nâu
Đường bay về cội nguồn tiên tổ
Gặp dòng Chắc Băng / Nơi tập kết năm nao cha từ biệt nội / xuống tàu.

Trời nước đã chụp lại khoảnh khắc một chín năm tư
Hai ngón tay hẹn hai năm về lại
Ơi dài chi mà mà lão tràm đã da mồi chống gậy
Sẻ cha mới dẫn sẻ mẹ sẻ con, lóc nhóc bay về

Dụi đầu vào quê
Se sẻ có khóc đâu, chỉ tại trời Ranh Hạt cứ rấm ra rấm rức
Vĩnh Thuận với ta tự thuở nao đã thâm tình cốt nhục
Bao năm bay đi sinh nhai, giờ mới dịp tìm về.

Cớ chi mà nắng năm nẳm lăm le dè Chắc Băng mà nướng nước
Nỗi buồn vô cớ xâm lăng
Để lửng lơ treo bóng tràm Ban Biện Phú
Để mộ tập thể bao năm nỗi đau xé còn càn.

À ơ . . .
Gió phương Nam ngọn dài ngọn vắn
Gió xứ Bắc ngọn cạn ngọn sâu
Cha đi tập kết đã lâu
Mà mùi phèn váng vẫn bám sâu trên da mình.

Con dựa lưng quê sụt sịt
Ướm chân lối cỏ cha đi
Câu ru hôm nào xứ Bắc
Nuôi con khôn lớn tìm về.

KN chuyến thăm Vĩnh Thuận.
19/4/2023

ĐƯỜNG BAY MANG TÊN NỖI NHỚ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Phận Tôi Cóc Ổi Mía Ghim

Thôi đừng ghẹo nữa à nghen
Tay tui móng giắt vàng phèn thấy ghê
Vậy mà đó nói đó mê
Tính là dễ dụ gái quê sao chèn.

Da thời đen nhẻm đen nhèm
Quần xăn tới gối, tóc lem luốc bùn
Má thời rám nắng đồng bưng
Cả đời xế nổ chưa từng leo lên.

Cà tàng không dám bon chen
Cúp ngang cho phứt, tiến phiền phức thêm
Đây là cóc, ổi, mía ghim
Đó là xế hộp, bạch kim, lâu đài.

Rớ vô phỏng mặt phỏng tay
Tui dìa kiếm mối lúa khoai đậu cà
Đêm đêm hai đứa tà tà
Thả xuồng xuôi rạch song ca xuân tình.

Ngắm trăng ngắm đóa lục bình
Vừa trôi vừa nở hết mình với quê
Nghèo mà trọn nghĩa phu thê
Ngày mần ruộng, tối lại về tò te

PHẬN TUI CÓC ỔI MÍA GHIM
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Anh Sẽ Là Giàn Cho Bạc Thau Em Cả Đời Thả Tím

Không thể như cổ thụ giữa rừng cho bòng bong dựa vào trổ lá
Cũng làm được mần trầu cho chiều xoã tóc gội suôn
Không thể bắt đầu tình yêu bằng đôi mắt
Anh bắt đầu bằng nét đẹp tâm hồn.

Chẳng thể dìu em bằng bình minh của ngày, bằng trăng sao của đêm
Anh dìu bằng tâm thức
Chẳng làm được sông, biển, hay hồ làng
Cũng trong trẻo ao nhà cho hoa muống dịu dàng khoe dáng.

Lá cẩm rù rì “ta tím đẹp màu xôi nếp, bánh trôi”
Bằng lăng cũng hướng trời, rủ hoàng hôn thi màu nhớ
Dây Rạch Giá trỗi rồi em còn chờ gì nữa
Vô câu vọng cổ đồng bằng thiệt muồi ngọt đi em.

Hãy mỉm cười để lòng thấy yêu thêm
Dù cuộc đời dâu bể
Ta chỉ khuyết tật một phần cơ thể
Đâu khuyết tật lòng.

Biển không tay vẫn vuốt ve bờ cát dịu dàng
Gió có chân đâu, vẫn dìu được nàng mây chu du thiên hạ
Không thể như cổ thụ giữa rừng cho bòng bong dựa vào trổ lá
Anh sẽ là giàn để bạc thau em cả đời thả tím
Nhé em!

ANH SẼ LÀ GIÀN CHO BẠC THAU EM CẢ ĐỜI THẢ TÍM
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Vẫn Hướng Bay Tổ Quốc Gọi Tên Mình

Ghánh chè thưng oằn lưng xóm nhỏ
Bán tiếng rao mẹ nuôi những căn hầm
Đôi dép sứt chứ lòng không sứt
Áo vá nhưng tình lành lặn, tình dân.

Mẹ đã bay đường bay đầy giông bão
Đôi cánh gầy chở ăm ắp niềm tin
Mẹ đã vỗ nhịp ca dao cò vạc
Bay hướng bay Tổ quốc gọi tên mình.

Người trong hầm ba miền về thăm đủ
Những cái ôm vui đất nước hoà bình
Canh ba đau, mẹ ru vùi vết trận
Dùi cui hành, trời trở bấc đóng đinh.

Một gánh chè cũng góp phần giữ nước
Một lời rao hơn đạn súng vạn lần
Thế giới nhỏ trong mắt cò vạc rộng
Tổ quốc là dáng mẹ gánh chè thưng.

Con lớn dần theo lời rao của mẹ
Tiếng rao quê, nuôi ý chí trùng trùng
Đập lấy đà bằng nhịp cò nhịp vạc
Con tung trời với đôi cánh chim ưng.

Chở sứ mệnh giữ chủ quyền đất nước
Đường bay con có đảo với biển xanh
Vẫn nhịp vỗ vạc, cò, ca dao mẹ
Vẫn hướng bay Tổ quốc gọi tên mình.

VẪN HƯỚNG BAY TỔ QUỐC GỌI TÊN MÌNH
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.