Bút danh: Hoa Hồng

Danh mục: Thơ Trang 7 của 16

Về Lại Hố Lang

Về đây ta gặp lại mình
Của ngày máu lửa ầm ình đạn bom
Của ngày ốm đói còm nhom
Thân vì quê, mất hay còn xá chi.

Về đây líu ríu bước đi
Lom lom nhìn chỗ xưa khi ta ngồi
Súng lia phía giặc tả tơi
Một chân đã muốn lìa rồi vẫn xung.

Về đây nhớ muốn rạc lòng
Ôm từ cây nhỏ ôm vòng sang to
Chào từ ụ mối cái gò
Gặp hình phục dựng cũng giơ tay chào.

Dựa lưng vào vách chiến hào
Gồng mình rướn cổ lên cao mà nhìn
Thấy đồng đội đã hy sinh
Tay đè lên ngực đau kinh động trời.

Chuyện xưa rồi Hố Lang ơi!
Sao như chuyện mới của người sáng nay
Quay qua gặp lá gió lay
Thét xung phong ngỡ một ngày tháng tư.

VỀ LẠI HỐ LANG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Đừng Nghiêng Lòng Theo Những Giọt Mưa Xiên

Vẫn sông chiều xuồng vớt rác vớt hoàng hôn
Bông súng cá cắm câu tuổi tám mươi tự kiếm
Vẫn vá nón, đệm đương, đương tình mộc mạc
Phơi trưa cỏ mần trầu gội thơm tóc người thương.

Thì đã sao? Anh hùng sa trường về cắm câu, vá xe đạp, trồng vườn
Chi mà lăn tăn cho lòng bụi bận
Bữa khoai sắn bữa rau thời nước mất, trường lớp xa ta như trên trời dưới đất
Người đi đòi hoà bình con chữ ít, nhưng khí tiết có thừa.

Ừ thì trời có lúc tươi lúc héo
Lòng người cũng khi hoa nắng lúc râm buồn
Hãy cứ trong như lu nước bên lề gác cái gáo dừa ai khát dừng lại uống
Đừng nghiêng lòng theo những giọt mưa xiên.

Về Miền Đông nơi đất đỏ rừng thiêng
Gốc trung quân ta ôm, lưng trung quân ta dựa
Mày đây rồi? Mày chứ còn ai nữa
Mãi trẻ hoài lứa tuổi hai mươi.

Mày trong lòng Tổ quốc chưa bao giờ tử
Là tại lão ngâu vô ý rớt giọt buồn
Người yêu nước rồi hoá thân trung quân cả
Cứ xanh ngời giữa trời đất mà vươn.

ĐỪNG NGHIÊNG LÒNG THEO NHỮNG GIỌT MƯA XIÊN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Những Chỉ Đau Trên Đôi Bàn Tay Mẹ

Tiếng gì cứ ong óc trong đầu?
Chiến tranh kết thúc đã lâu mà bom còn rung mãi
Giông đen thui, mẹ xúc lúa ra sân ngồi phơi…vãi
Nắng chang chang lại lấy chậu hứng mưa rơi.

Mẹ nhớ gì mà xõa tóc hong trời?
Lúc khờ lúc khôn, mới cười lại khóc
Lúc vẫy đọt dừa “xuống đi các con, tụi nó vừa mới rút”
Lúc xách cơi trầu quơ gậy thét “xung phong”.

Vết thương chiến tranh trong cơ thể chạy lòng vòng
Canh năm, mẹ chong đèn vạch tay đếm chỉ
Chỉ này hay tin cha hy sinh nơi trận địa
Chỉ này đau, tên gọi “mất chồng”.

Còn chỉ này nhận ám hiệu bên sông
“Tụi nó tới rồi các con rút ngay cho lẹ”
“Việt cộng đâu?” dùi cui quất vào đầu mẹ
Tỉnh dậy, hỡi ơi! nhà cửa cháy rụi rồi.

Chỉ này, nồi cơm tiếp tế đang sôi
Tin đưa về “thằng Hai hy sinh nơi chiến tuyến”
Chỉ này, khoai nhổ xong xuống xuồng chưa kịp chuyển
“Mẹ ơi!…anh Ba mình…giặc giết lúc nửa đêm”.

Thằng Út vào chiến trường biên giới tây Nam
Nay vẫn chưa về…chỉ này đau gấp bội
Ngày mắc võng ru con, đêm luộc khoai mẹ gọi
“Món con thích đây về ăn đi Út cưng…ời”.

Tiếng thạch sùng cứ chắt lưỡi song đôi
Đệm tiếng sụt sùi, tiếng ầu ơ của mẹ
Ngoài kia thu nhớ ai ngâu rớt sầu quạnh quẽ
Trong này mẹ nhớ gì mà đôi mắt mãi dầm mưa.

NHỮNG CHỈ ĐAU TRÊN ĐÔI BÀN TAY MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tết Quê

Kìa trong nắng có nồng nàn
Kìa trong gió có vô vàn hương bay
Kìa trong vạt cỏ hàng cây
Cứ thoang thoảng cứ ngất ngây trong lòng.

Áo ba ba tà xẻ hông
Theo cơn gió, vô tư lồng lộng bay
Làn da bánh mật hây hây
Cái thì non nõn lúc bày lúc che.

Và kia con bướm bên hè
Đang vờn cái nụ mai nhè nhẹ đưa
Trong nhà dĩa mứt, hạt dưa
Bánh chưng câu đối ôi vừa vặn sao.

Tay tìm bắt, môi cười chào
Già đếm tuổi, trẻ đếm bao lì xì
Lão nông rượu nếp nhâm nhi
Lo toan cứ tạm cười khì cho qua.

Phản trơn hội tụ các bà
Áo dài áo xẩm chuyện xa chuyện gần
Năm nay mừng tuổi mừng xuân
Cứ là nhất định thoát quần quật nghen.

Nông dân tuy gót đóng phèn
Ra giêng phấn đấu dâu hiền cưới ngay
Gieo xạ giống tốt chân dài
Ba năm hai đứa gái trai ấy mà.

Ngoài sân trẻ dí con gà
Năm nay đẻ úm ba la trứng vàng
Tết quê coi vậy mà sang
Ba ngày xả láng cười tràn qua môi.

TẾT QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nhân Nghĩa Phương Nam Luôn Tràn Vựa

Lửa đã quẹt đâu mà thuốc cứ rê môi, bập bập hoài vậy tía?
Là thương thằng Hai nhớ con trưa trật tạt dìa
Cha bận bảo hộ xanh, lẫn cây xanh, con ngó khó
Cháu nội than hoài, mé lùm xoài, thấy mỗi đôi mắt chớp lia.

Cứ bập cứ rê mà lửa chưa quẹt kìa, ơi tía
Là sợ khói giăng dây phong toả những con đường
Ủa! mà quê giãn cách nhưng lòng người đâu giãn cách
Mơi ai chở chuyến không đồng, cho tía hùn mấy mớ thương.

Tương ái tương thân lòng ai cũng vựa
Hoạn nạn xúc ra nghĩa cử đủ sắc màu
Hủng hỉnh, lóc, trê, chia người một mớ
Chỉ rổ tập tàng cũng đủ ngọt lòng nhau.

Đã bom xới đạn cày nào có ngán ai đâu
Từng rê đời sạch trong trước bão dông lốc giật
Từng da thịt này đây vết thù găm, bập
Mà nghe tiếng Saxophone giữa tâm dịch mắt ướt mèm.

Bập bập rê rê phía những chiến binh thầm lặng
Rê theo chuyến hồi hương, chuyến bầu bí thương cùng
Rê theo câu hỏi “F0 là gì vậy bác sĩ ?
Mà cha hổng được đến gần, mẹ hổng được ôm hôn.

Tía bỏ thuốc lâu rồi không cần quẹt lửa đâu con
Chỉ bập bập, rê rê, ngày nội con về với đất
Ngày ca nhiễm tăng nhiều, lòng tía còn nóng hơn cả lửa
Chẳng dám quẹt mồi, mà cảm xúc vẫn hụp trồi theo con số F0.

NHÂN NGHĨA PHƯƠNG NAM LUÔN TRÀN VỰA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Hồn Sen

Cha giấu buồn trong Đoản khúc lam giang
Ngày cánh cò gầy gục giữa lung sen mùa nước nổi
Cha hát
Nắng khét phèn vàng chân hỡi người
Thương đứt ruột miền quê Tháp Mười

Rồi cha đặt tên:
Sen mùa bông đỏ
Cánh cò nỗi nhớ
Những cô gái xứ sen.

Cha nói
Mẹ là cánh cò gầy cõng câu hò Đồng Tháp giát phèn
Cõng hương lúa, hương sen, hương thuỷ chung dào dạt
Cõng quê hương trên lưng bay giữa trời xanh ngát
Lốc gió đạn thù cánh mỏng tả tơi rơi.

Cha chở nỗi nhớ mẹ đi đâu?
mái dằm đưa điệu hò Đồng Tháp ngọt mùi
Đi ngắm đê bao, kinh xáng rửa phèn, tưới xanh đồng ruộng
Bên lúa bên sen để hoàng hôn luống cuống
Thả những chân tình xuống bát ngát mênh mông.

Con hỏi cha sen có hồn không?
Cha rưng rưng! là những đời hoa trung liệt
Hoá thân vào hoa thanh tao tinh khiết
Chết vì quê hương để cánh cò da diết
Để Đồng Tháp quê mình mãi thuần khiết một hồn sen.

HỒN SEN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Rạc Lòng Nỗi Nhớ

Dầm sương phiên gác cuối canh
Thương xưa chiếc nóp guộn mình che cha
Chướng về gió rít se da
Xót bàn chân mẹ bôn ba ruộng bừa.

Biên cương trăng lặn sao thưa
Thơ mình gửi, anh mới vừa đọc xong
“Nhớ trong em cứ rạc lòng”
” Thương trong anh cũng tuôn ròng rã tuôn”.

Hỏi sương xưa ướt cánh chuồn
Nhớ cha, mẹ biết bỏ buồn vào đâu?
Cha nằm thăm thẳm lung sâu
Mẹ ra vít ngọn sầu đâu đổ thừa.

Mình ơi! gió nhớ có lùa
Xin giấu vào lá đung đưa nhẹ nhàng
Lỡ may nước lớn bờ tràn
Nhớ cha mắt mẹ lại ràn rụa đêm.

RẠC LÒNG NỖI NHỚ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Vui Với Người Dưng

Có những niềm vui không phải từ vật chất
Không phải từ trong nhà có đống tiền cao ngất
Hay từ những hạt kim cương lấp lánh
Người mang đến tặng ta.

Mà niềm vui đôi khi đến khơi khơi từ những chuyện ta bà
Hôm qua bà bán khoai lùi, cất được căn nhà lợp lá dừa thật đẹp
Thằng tí bán vé số nuôi ngoại ốm đau, chân nó thiếu điều tính cả đời không mang dép
Hôm nay đã sắm được cho mình một đôi bảnh tẻng tổ ong.

Xóm trên cô Hai bệnh nan y banh cả bộ đồ lòng
Uống nhằm cây lá gì hổng biết
Đi khám lại, mèn ơi! Bye bye thần chết
Khối u đã không còn, cả xóm đều vui.

Đôi khi thấy một cặp vợ chồng người dưng hạnh phúc ta cũng lây vui
Gia đình dì Ba vừa vươn lên thoát nghèo vượt khó
Nhà kế bên mẹ bò vừa đẻ được cặp bê mập ú
Con ông lão đưa đò vừa đỗ thủ khoa.

Niềm vui không phải chỉ có từ tổ ấm của riêng ta
Trời không ban cho hạnh phúc riêng tư, thì bạn tôi ơi! Vẫn cứ cười lên nhé
Cứ sống hết lòng, vui cái vui chung cho vẹn câu nhân nghĩa
Còn tri kỷ, người thân, bạn bè, thơ, nhạc
Còn một tình quê nâng dìu dặt bước ta đi.

VUI VỚI NGƯỜI DƯNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Câu Vọng Cổ Của Cha

Con ngủ vô tư trong câu vọng cổ của cha
Ngày đất nước chưa nối liền Nam Bắc
Sáu câu cứ oằn lên quặn thắt
Nỗi lòng người tập kết xa quê.

Con lớn dần lên bên hò – cống – xang – xề
Mãi cuối trời Nam mà ngỡ gần như gang tấc
Có bước chân nội bì bõm giữa loang đồng bưng trấp
Có bàn tay quê chai sạn úng phèn.

Có chú rô cờ ngược nước gồng lên
Bơi giữa dòng Chắc Băng Vĩnh Thuận
Câu vọng cổ đang vật mình đau quặn
Miền Nam còn khói lửa chiến tranh.

Nơi những cái vẫy tay buồn rịm cánh lục bình
Chỉ hai ngón thôi hẹn hai năm đoàn tụ
Vĩ tuyến chia đôi vật vờ nỗi nhớ
Thành hai mươi năm xa lắc xa lơ.

Ngày liền lạc non sông rợp đỏ màu cờ
Bài vọng cổ thiệt mùi thiệt ngọt
Cha xuống cái hò con nghe mát ruột
Thanh âm nồng nàn cung bậc đoàn viên.

Và con vẫn nghe, nghe đến phát ghiền
Từ thuở nằm nôi đến trưởng thành rồi làm mẹ
Đời có lúc rộn ràng khi xập xệ
Lại chạy miết về nũng nịu đòi nghe.

Đêm miền tây cung nhớ bộn bề
Con cất giọng đoạn cha về với đất
Câu vọng cổ mồ côi nghẹn nấc
Con ca rớt nhịp song loan.

CÂU VỌNG CỔ CỦA CHA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Thương Lắm Những Bóng Lưng

Ngoại đã lại sức rồi, sau một chặng dài sắp hơi tàn lực kiệt
Xung quanh không bóng người thân
Chỉ có tiếng bíp bíp của máy thở, và tiếng ho sặc sụa
Tiếng xe cứu thương hụ còi, tiếng hối hả bước chân.

Ngoại đã lại sức rồi, còn lương y thì kiệt sức
Bóng chiếc lưng sụm xuống trong lòng đêm
Bữa cơm của thiên thần tô canh có sóng
Mắt thương ai mà mắt ướt mèm.

Ngày hết dịch thật lòng ngoại muốn
Được một lần ôm hôn những chiếc lưng
Ơi những chiến binh cảm tử
Lặng thầm đổi cuộc hồi sinh.

Về mắc võng nằm ngắm bút tràm thư pháp
Chuyện chiến sĩ ta tiêu diệt vũ khí vô hình
Kể rừng nghe cuộc chiến không bom cày pháo nã
Mà khốc liệt chẳng thua gì, ngày quân thù nhổ cỏ U Minh.

THƯƠNG LẮM NHỮNG BÓNG LƯNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.