Bút danh: Hoa Hồng

Danh mục: Thơ Trang 6 của 16

Hỏi Hoa Đã Nở Hết Mình Hay Chưa

Ta về vọc nước dòng kênh
Hỏi xưa cầu khỉ gập ghềnh xàng xê
Còn in chiếc bóng mẹ quê
Lưng oằn theo gánh lúa về ngang qua

Ta về ôm gốc sồi già
Xem còn in vết lưng cha dựa ngồi
Móng tay phèn giắt vàng rồi
Áo nâu đẫm giọt mồ hôi ruộng bừa

Ta về cung kính dạ thưa
Hỏi quê khi ngọn chướng vừa thổi qua
Còn mang ký ức xanh xa
Ngày quê khói lửa can qua một thời.

Bắc loa tay, hỏi nền trời
Còn lưu một ký hoạ phơi xác thù
Bàu Bàng trận ấy đã nư
Đánh “anh cả đỏ”một sư tơi bời

Cầm leng xới bụm đất tơi
Gặp ta dáng của cái thời lấm lem
Hỏi rằng quên, nhớ, e hèm!
Vụ chàng trai đã hôn đêm tỏ tình.

Thò tay vớt khóm lục bình
Hỏi hoa đã nở hết mình hay chưa?
Với quê bẽn lẽn xin thưa
Lâu về mừng hỏi từa lưa xà bần.

HỎI HOA ĐÃ NỞ HẾT MÌNH HAY CHƯA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Giấc Ngủ Em Thơ Bong Bóng Nước Cứ Trôi Vào

Nghĩ gì những ngày ông trời nêm muối quá tay
Trâu đói nước ngắc ngư, giọng bìm bịp khản chiều khô khốc
Ông chỉnh nóng chi mà hết lốc
Rang khô lòng kinh, nướng cháy lưng đồng.

Lửa đã bật đâu mà môi cứ bập thuốc rê hoài vậy tía?
Xuồng ghe mắc cạn vào nhau
Má ru lời ru nhiễm mặn
Giấc ngủ em thơ bong bóng nước cứ trôi vào.

Bên sông ai hò ơ…lá lành đùm lá rách
Tặng nhau can nước tình thương
Ngoại xuống xề câu vọng cổ
Miền Tây bao năm gánh khổ
Bấy chiến tranh hạn hán vẫn can trường.

Quẳng rầu đi em, ta hãy nhìn phía những công trình vừa xây mới
Đòng đưa bên những cội bần
Dòng dọc đang nghiệm thu những kiến trúc được làm từ cỏ mặn
Biết đâu gió bứng được cụm buồn
Rồi mơi mốt cò lại về đồng, cùng nông dân gieo xạ những mầm vui.

GIẤC NGỦ EM THƠ BONG BÓNG NƯỚC CỨ TRÔI VÀO
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Hoa Trầu Trường Sơn

Tóc tớ cùng màu với hoa Trẩu rồi đây
Gậy dìu bước dấu chân chim sâu hoắm
Vết thời gian đu tuổi đời mà gặm
Không khéo cậu chẳng nhận ra mình.

Hoa Trẩu Trường Sơn năm cánh nở lung linh
Xinh như những cô gái mở đường ngày ấy
Đạn réo bom gầm vẫn đưa hương thơm dậy
Thân tứa máu vẫn bung hoa thi trắng với trời mây.

Suối róc rách kể về những cô gái tải đạn, bắc cầu
Những đôi vai tăng cân, những đôi chân tăng chuyến
Tay phá đá, gỡ bom mìn, tay cáng thương vượt tuyến
Tay nối liền huyết mạch Trường Sơn.

Chuyện ghẻ lở, hắc lào, đói nước, sốt rét rừng
Tóc rụng từng chùm lâu ngày không được gội
Búng báng thay cơm đêm làm mồi cho vắt muỗi
Chuyện phụ nữ tới ngày phải ngâm nước hố bom.

Rồi những chuyến xe qua những bàn tay vẫy gửi thương
Rồi chúng mình được gọi yêu là những bông hoa Trẩu
Nụ hôn gió vẹt pháo sáng, vẹt bom bi, vẹt những mưu đồ bẩn cáu
Bay…bay…bay về phía chúng mình.

Rừng núi đã ghi âm tiếng bom dội ầm ình
Đất dang tay ôm những bông hoa cánh còn cánh nát
Cây lá ký hoạ trong lòng trời nỗi đau bom vùi thanh xuân mất xác
Và cậu
Hơi thở chẳng còn mà xẻng vẫn không buông.

Trường Sơn!
Nơi hoa Trẩu đọ khí phách với giặc trời
Nơi sắt thép cũng phải chảy ra
Nơi những đời hoa trung liệt
Chết vì quê hương để nhuỵ thêm tinh khiết
Rụng xuống rồi vẫn da diết một làn hương.

HOA TRẨU TRƯỜNG SƠN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Hương Cỏ Mần Trầu

Con đi tìm cỏ mần trầu
Tìm hương tóc mẹ ngày đầu thu mưa
Áp tay vào thửa ruộng bừa
Lần tìm những ngón gầy xưa bấm bùn

Mái dầm vẹt nước đồng bưng
Súng trên vai, bóng cha từng qua đây
Guộn tròn trong nóp loay hoay
Cong mình con hít tìm hoài hơi cha.

Lưng đê oằn xuống như là
Vai ngày quê gánh san hà nguy nan
Đường rừng xưa cỏ mọc hoang
Ngỡ lưng quê cõng tràng giang nhọc nhằn.

Mẹ bên rằm í ơi rằng
Bóng cha nghiêng chạm bóng trăng soi thềm
Mần trầu cha ủ sương đêm
Nấu cho mẹ gội tóc mềm mượt suôn.

Nhạc lòng tấu khúc miên trường
Mồ côi gió nấc cung thương trỗi sầu
Con ngồi nấu cỏ mần trầu
Tìm hương tóc mẹ ngày ngâu rơi buồn.

HƯƠNG CỎ MẦN TRẦU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Ta Và Miệt Thứ Vẫn Trăm Năm

Ta về hỏi chiếc bình rừng, rằng đã chứa bao nhiêu trà lá tràm thiệt quạu
Mà rót cả đời vào Miệt Thứ chẳng vơi
Về thoả thê, ngắm những bím tóc tràm được tết bằng dây choại
Mượn tay gió đùa dai lí lắc ngoáy tai trời.

Là dáng của “Thập Câu”* hay những chú lươn vàng lượn uốn
Quê đặt thứ gọi nghe thương, như thằng Ba con Bảy nhà mình
Này xẻo, này kênh, này khúc quanh, xóm, ấp
Miễn có tuồng tích dáng hình, là ráp lại thành tên.

Ừa! Mà Xẻo Nhàu giờ đâu còn nhàu nữa
Đã trùng khơi ve vuốt mịn màng
Đước kể chuyện những người hùng chắn sóng
Chuyện tôm cá làm giàu, nghe thấy mắc ham.

Sẹo chiến tranh trên thân dừa còn chi chít
Đã gọi lão rồi vẫn quầy ngọt, thiệt thương
Em lái vỏ lãi chở ta lướt phượt
Nghe vọng cổ, thả lòng trôi, trôi về phía cội nguồn.

Hễ chợ nổi còn, thì lời thương hồ còn chào mời trên sào bẹo
Còn U Minh thì còn ngát hương tràm
Chiếc bình rừng vẫn rót mời quê trà lá tràm thiệt quạu
Thì ta và Miệt Thứ vẫn trăm năm.

——-

* Sách Đại Nam nhất thống chí viết rằng vùng này gọi là Thập Câu, tức mười con rạch.

TA VÀ MIỆT THỨ VẪN TRĂM NĂM
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Ngoại Xin Ké Chút Tấm Lòng Người Quê

Gọi gò sao lại trũng sâu
Phải đôi má tuổi cổ trầu nhuộm môi
Hay tin quê nhiễm bệnh rồi
Nỗi lo ngoại giấu vào nơi tận cùng.

Bàn tay khổ cực bùng nhùng
Run run móc hết túi trong túi ngoài
Còn đây mấy bó cải trời
Đọt lang, đọt choại, tình người cột theo.

Nghèo tiền nghèo bạc có nghèo
Nghĩa nhân dư dả ao bèo mà trong
Tuyến đầu dịch giã rã ròng
Ngoại xin ké chút tấm lòng người quê.

Gậy tre dìu dáng xàng xê
Kìa lưng ngoại với lưng quê cùng còng
Vậy mà luôn thích tiên phong
5K cả nước ta phòng chống nghen.

Tập tàng kèm mớ động viên
Chưa ăn đã ngọt chưa nêm đã vừa
Niềm tin tăng mức thượng thừa
Đủ cho ta phải dạ thưa cúi đầu.

NGOẠI XIN KÉ CHÚT TẤM LÒNG NGƯỜI QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Năn Nỉ Miệt Xin Hùn Một Thứ Để Yêu Em

Cớ gì dăm ba hôm lại tha thẩn vào giấc mơ
Hỏi đám choại già, có thấy mấy anh chị vấn khăn rằn về hái
Bóng nước còn in lại
Chiếc bàn ba lô, tin chiến sự U Minh?

Ngắm chiếc xuồng Miệt Thứ chở khẳm tình
Ngắm bình rừng cắm đầy bông tràm trắng
Thương những đời hoa chân giát phèn tẩm mặn
Vẫn hết mình bung nở vì quê.

Cớ gì cứ lần mò vào ký ức chiến trường rồi nước mắt dầm dề
Vuốt chiếc áo bà ba đen, tay trái còn tay phải mất
Chỗ dành cho tim đập
Còn in một vết thù.

Cớ gì cứ vọng cổ buồn thả sông nước Xẻo Rô
Tiếng song lang gõ miết vào cửa nhớ
Ký ức đêm rừng bên hố bom nước đỏ
Ta năn nỉ Miệt xin hùn một Thứ để yêu em.

NĂN NỈ MIỆT XIN HÙN MỘT THỨ ĐỂ YÊU EM
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Mùi Quê

Nhà giàn nắng gió tứ bề
Mẹ ơi! con nhớ mùi quê ngập lòng
Trùng dương biển sóng mênh mông
Mà con ngỡ lúa ngoài đồng xôn xao.

Mùi bần thoang thoảng nao nao
Mùi rau húng lủi bờ ao gió lùa
Mùi me đất vị chua chua
Mùi sầu đâu đắng trĩu mùa mắc mê.

Mùi ơ kho quẹt bếp quê
Mùi quai nón mẹ, dầm dề mồ hôi
Mùi cổ trầu nội nồng oi
Mùi thuốc rê ám vàng rồi tay cha.

Mùi sình non bám trên da
Mùi ngai ngái trẻ quê nhà dầm lung
Hoà trong mùi khói đốt đồng
Mùi lúa sót, lép bép bông nổ giòn.

Xa quê đã chục năm tròn
Mà sao da thịt vẫn còn mùi quê
Bám gì bám thấy thương ghê
Mùi đồng mùi đất ùa về xô chen.

Tóc con hương biển đang len
Mà con lại nhớ mùi phèn lưng cha
Thèm sà lòng mẹ hít hà
Để nghe áo mẹ mặn mà mùi quê.

MÙI QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Thưa Thật Ngọt Với Quê Hương

Ngày con ra nơi muôn trùng cánh sóng
Mẹ bảo vòng tay thưa Miệt Thứ đi con
Vốc nước đỏ phả vào con lời dặn
Mát ngọt nghen, như cha ông đó đã từng.

Ngót chục Nguyên Tiêu xa cha mẹ
Biển vỗ vào lòng lời Miệt Thứ quê hương
Xô vào con khúc Thập Câu duyên nợ
Thứ nào cũng đầy ắp yêu thương.

Đầu đêm nép lưng mây trăng khóc
Nguyên tiêu này vắng giọng mẹ ngâm
Sáo cha thổi buồn vào đêm trắng
Đại dịch đi qua xơ xác một ánh rằm.

Miệt Thứ vẫn kiên cường như cái thuở
Giặc hung hăng đòi nhổ cỏ U Minh
Kinh Xẻo Rô vẫn còn nước đỏ
Thì lòng người Miệt Thứ vẫn kiên trinh.

Cảm ơn tràm, những ngày ta đi vắng
Đã cùng cha ướp thơm những gian truân mưa nắng vui buồn
Để mỗi bận phép năm ta trở về Miệt Thứ
Được vòng tay thưa thật ngọt với quê hương.

THƯA THẬT NGỌT VỚI QUÊ HƯƠNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nơi Hẹn Cũ

Xuồng anh chở nhớ đầy khoang
Dầm khua đẩy nước vẹt chang chang trời
Sao vẫn thấy chậm mình ơi!
Lòng già tưng rộn bời bời nao nao.

Anh y chỗ hẹn ngày nào
Em về chưa? Mà dừa lao xao dừa
Mùi nồng nàn nắng ban trưa
Hay mùi tóc của năm xưa gội bùn.

Nụ hôn thiệt ngọt thiệt ngon
Mùi châu thổ, phù sa còn vương môi
Mà sao cụt ngủn vậy trời
Chiến tranh đạn nổ bom rơi vội vầy.

Mưa lu hứng nước chưa đầy
Ôm chưa đủ ấm đã chia tay rồi
Lệ theo mưa cứ tuôn trôi
Sắt son đọng lại trong lời thề xưa.

Mình ơi mưa rớt giọt thưa
Để thương với nhớ cày bừa lòng anh
Em về trong bóng dừa xanh
Làm nên đồng khởi quê mình Bến Tre.

NƠI HẸN CŨ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.