Bút danh: Hoa Hồng

Danh mục: Thơ Trang 5 của 16

Về Ôm Lưng Áo Mẹ Quê Bên Chiều

Chiều nay cơn gió đi nghiêng
Chui vào búi tóc mẹ hiền mà hôn
Là thương tiếng thở dập dồn
Lưng còng gánh lúa ngang con đê oằn.

Cái ngày quyết chiến Bàu Bàng
Cao su bom xối đạn phang lả cành
Cha không về, trắng năm canh
Mẹ thành goá phụ đội vành khăn tang.

Cổng dinh độc lập xe tăng
Húc rồi đã đổ giặc hàng, mẹ ơi!
Con sắp được gặp mẹ rồi
Nụ cười chiến thắng tràn môi tươi giòn.

Hoà bình mốc chỉ mét hơn
Nghiệt oan đạn giặc cướp con mẹ rồi

Mất chồng giông kéo đen thui
Mẹ tôi xúc lúa ra ngồi sân phơi.

Mất con nắng rát da người
Mẹ đem chậu hứng mưa rơi hiên nhà

Nền trời ký hoạ đồng xa
Cò gầy sụm giữa ta bà, rộng rinh.

Bông bần trổ tím bờ kinh
Không là biền biệt khi tình dâng quê
Con trong lọn gió ngày hè
Về ôm lưng áo mẹ quê bên chiều.

VỀ ÔM LƯNG ÁO MẸ QUÊ BÊN CHIỀU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Phép Về Thăm Mẹ

Phép con về, đã rằm giêng
Mà cội mai mẹ còn nguyên tết kìa
Lóc trê bắt được dưới đìa
Phần con rọng lại hôm kia đến giờ.

Nén hương con thắp bàn thờ
Mẹ kề bên, khấn bằng thơ tự trào
“Con nhà lính, tết muộn sau
Cơ mà vẫn thấy tự hào ông ơi! “.

Vườn mẹ luống cải xanh ngời
Liêu xiêu mấy giậu mồng tơi sân nhà
Mưa quê thấy một mẹ gà
Thương con gồng cánh xoè ra làm dù.

Nửa khuya gió rít hù hù
Nghe bịch bịch…tiếng mù u rụng chiều
Thót lòng tưởng bước mẹ xiêu
Nỗi lo lắng cứ lều bều trôi ngang.

Mẹ dìu gậy dáng xê xàng
Vẫn chăm xuân để rực vàng cội mai
Phép về thăm mẹ ít ngày
Lính đi úp mặt vào tay giấu lòng.

PHÉP VỀ THĂM MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nụ Cười Đồng Khởi

Tóc bông mía rồi mẹ ơi!
Mà sao môi mẹ nụ cười vẫn kiêu
Mỗi khi bên chạng vạng chiều
Chuyện xưa giặc bị hoả thiêu tinh thần.

Bến Tre xuất hiện đội quân
Tay không súng, và đôi chân không giày
Không quân phục, không sao cài
Chỉ khăn rằn vắt chéo vai thôi hà.

Quần đen với áo bà ba
Chẳng phân biệt trẻ hay già gì đâu
Cụ bà tay xách cơi trầu
Con thơ mẹ địu trước bầu sữa căng.

Rách lành nón lá lăng xăng
Đội mưa đội nắng mà rằng vẫn xinh
Đánh giặc bằng cách biểu tình
Đánh bằng lý lẽ thông minh trí tài.

Lừng danh quân đội tóc dài
Đội quân có một không hai trên đời
Sáng tạo hợp pháp kịp thời
Đồng lòng, chung sức, chung hơi, thắng tà.

Mẹ tôi kể chuyện xưa mà
Nụ cười hãnh bảy kiêu ba ghép vào
Môi trầu tươi rói đẹp sao
Nụ cười đồng khởi tự hào Bến Tre.

NỤ CƯỜI ĐỒNG KHỞI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Đừng Giận Lính Em Ơi

Trời đất đã vào thơ lung linh Thập Vịnh*
Biển nhấm nháp gì mà sóng dợm ngà say
Cánh cò vỗ, nhịp “Châu Nham Lạc Lộ”
Chở hương giêng, thả nhớ phía cạn ngày.

Và biên trấn vọng câu thơ họ Mạc
Đó yên cương giắt tiếng trống “Giang Thành”
Vó ngựa phi về “Bình San Điệp Thuý”
Công ơn bồi nên núi cả đời xanh.

Anh hứa về cùng em, cùng Hà Tiên phố
Đêm nguyên tiêu múa bút dưới ngàn sao
Tiêu nguyên đêm với thơ, trăng, em và phố
Tiêu nguyên đêm với “Kim Dự Lan Đào”.

“Lộc Trĩ Thôn Cư” dừa mắc võng
Núi dựa lưng nhà, muống biển à ơi…
“Tiêu Tự Thần Chung” hồi bình an thanh tịnh
“Nam phố Trừng Ba” nước ngậm trăng cười.

Lưới chiều phơi gió “Ngư khê Lư Bạc”
“Thạch Động Thôn Vân” môi núi, mây hôn mềm
Hoa đăng thắp soi “Đông Hồ Ấn Nguyệt”
Anh lỗi hẹn rồi, giêng thổi lạnh mình em.

Đừng giận lính em ơi đừng giận lính
Hải âu còn bận thư pháp chủ quyền
Ngày nào cũng ngày thơ, ngày nào cũng hoa đăng mộng
Khi Việt Nam chủ quyền, mãi mãi bình yên.

———-
* Tên 10 cảnh đẹp của Hà Tiên

ĐỪNG GIẬN LÍNH EM ƠI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Đêm Trấn Biên Nở Một Đoá Rằm Giêng

Đêm chị Hằng cười xinh nhất
bức ảnh chú Cuội ngồi gốc đa nét nhất
và trấn biên nở một đoá rằm giêng.

Chiếc cầu chở ta qua thăm phố Hà Tiên
nơi hai dân tộc nghe một tiếng gà báo thức
lửa múa Lâm Thon, em bập bùng mời mọc
lòng đã Samaki.

Gió dắt buồm, hoa chỉ lối ta đi
vào Thập Vịnh trập trùng, chạm tình người rộng mở
nghe vó ngựa tiền hiền phi trong “Giang Thành Dạ Cổ”
nghe “Bình San Điệp Thuý” thơ họ Mạc vọng xưa

“Lộc Trĩ Thôn Cư” biển tắm ta, “Lư khê Ngư Bạc” ngư thôn gọi ta.
ta bơi trong “Nam Phố Trừng Ba” ta nhẩn nha “Châu Nham Lạc Lộ”
“Thạch Động Thôn Vân” chân chân mộng mộng
Kim Dự Lan Đào trấn cửa Hà Tiên.

“Tiêu Tự Thần Chung” đổ hồi bình yên
câu hát “Hà Tiên mến yêu đẹp như xứ thơ xa cách tôi còn nhớ “…
chừng đã là duyên nợ
của tao nhân mặc khách tự khi nào.

Tô Châu nằm thoải cho gió hôn, phố Hà lung linh khoe dáng
em thả nụ cười vào hoa đăng để ta mênh lên dào dạt
sóng lòng ta gợn bởi mắt em hay mắt “Đông Hồ Ấn Nguyệt”
không biết!
chỉ biết ta và thơ cứ dềnh lên, dềnh lên…
quên mất mình già.

ĐÊM TRẤN BIÊN NỞ MỘT ĐOÁ RẰM GIÊNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Làm Dâu Vương Quốc Quýt Hồng

Bướm vàng đậu nhánh mù u
Để lòng nhớ lúm đồng xu thiệt nhiều
Thả hồn qua bển phiêu diêu
Dìa muốn vợ mắt thiếu điều trắng đêm.

Ai biểu bậu bán ngó sen
Mà chào hàng lúm đồng xèng đồng xu
Trách chi con bướm lù khù
Cứ nhè cái nhánh mù u đậu hoài.

Gật đi Qua rước dâu ngay
Rạp giăng đủng đỉnh trong ngoài đều sen
Quýt treo lung lẳng bốn bên
Không hai chỉ một độc quyền à nha.

Áo cô dâu đẹp lắm đa
Màu hồng của quýt quê nhà Lai Vung
Vươn miện Qua kết cùng tông
Hoa sen Đồng Tháp ngắm xong yêu hoài.

Chú rể khăn đóng áo dài
Màu của đất, đời miệt mài nông dân
Đờn ca tài tử rần rần
Đám ta nổi nhất rộn rân xứ này.

Bậu ơi! Chớ mần thinh hoài
Gật đi, nước giựt cả hai chung phòng
Làm dâu vương quốc quýt hồng
Làm vợ trai bảnh chánh tông miệt vườn.

Đêm nay dạ thấy buồn buồn
Xuôi kinh rạch nằm thả xuồng ngắm trăng
Năn nỉ muốn rớt hàm răng
Ừ đi Bậu đừng lằng nhằng được hông?.

Đôi cu gù phía hừng đông
Cặp le le đứng rỉa lông thiệt tình
Gió mơn man lá rung rinh
Chỉ Qua đơn lẻ một mình /tội chưa?.

Bậu gật! tại…gió đẩy đưa
Tơ trời buộc, chứ bậu chưa muốn chồng
Tại đêm hương quýt thơm nồng
Nên Qua muốn vợ cháy lòng Bậu ơi!.

LÀM DÂU VƯƠNG QUỐC QUÝT HỒNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

 

Chiếc Trâm Bông Tràm Cài Trên Búi Tóc Mây

Cha đi tìm mẹ từ phía rừng xanh
Gió lạc giọng trong U Minh nước đỏ
Chạm dòng kinh tẻ ra nhiều nhánh nhớ
Nhánh nào cũng đọng thương.

Cha đi tìm mẹ từ phía ngạt ngào hương
Thấy bím tóc tràm giắt đầy bông trắng
Vạt bèo trôi trong hố bom sâu hoắm
Mùi thanh xuân gió trộn hương rừng.

Tràm vẫy ai gọi ngày khản giọng
Cớ chi âm âm trời, mà chiều vắt khăn rằn phơi vạt tràm xanh
Gió thổi lại khúc tiễn đưa bằng kèn lá
Cuộc trăm năm bom thù lấp đoạn đành.

Xưa quê này đất dày vết trận
Nay được lấp bằng nhà mới tầng cao
Miệt bây giờ không còn xa mà gần xịt
Thứ nào giờ cũng áo mới Rồng thêu.

Thứ chín rưỡi đón cha
Những cái rưỡi quê quê mà đến rồi lòng thương miết
Những cái rưỡi giúp gần hơn tình người xứ Miệt
Thương xứ sở hương thầm
Có chiếc trâm bông tràm cài trên búi tóc mây.

CHIẾC TRÂM BÔNG TRÀM CÀI TRÊN BÚI TÓC MÂY
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Lời Rơm Rạ

Trời quơi hổng biết mắc gì
Khơi khơi thèm củ khoai mì lùi tro
Đang ngồi thu hoạch luống ngò
Bên kinh ai thả câu hò ngọt ngay.

Cách đâu chừng chục sải tay
Mùi khoai nướng, cứ bay bay để thèm
Đêm dìa đôi mắt chèm nhèm
Thèm khoai thì ít, nhớ em thiệt nhiều.

Cái nhớ ngày một phì nhiêu
Cái thương ta nói mỹ miều thêm lên
Cái yêu tràn chảy lền khên
Lăn qua lộn lại mình ên nè chèn.

Trai ruộng quần váng vàng phèn
Cái mòi muốn vợ mon men tới gần
Muốn từ đầu muốn tới chân
Đời rơm rạ hơi cù lần nhát gan.

Gồng lòi chuột gồng hết gân
Chiều chạng vạng lết tới gần người ta
” Bậu ơi! Có muốn chung nhà?
Bậu ơi! Có muốn đôi ta chung mùng?”.

Một đôi má bỗng đỏ bừng
Cây trâm ổi, Bậu bứt từng lá quăng
Là gì ta? E lệ chăng?
Đúng rồi một vé cầm bằng chắc luôn.

Tấn công thôi, thẳng cánh chuồn
“Bậu ơi! Qua đã lỡ thương Bậu rồi
Ưng ai cũng vậy Bậu hời
Ưng dùm Qua héng? cả đời biết ơn.”

LỜI RƠM RẠ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Ai Đã Đặt Tên Quê

Nơi ta đến có bốn bề hương toả
Có chiếc bình rừng, hoa văn đất và trời
Đã chứa được bao nhiêu trà tràm quạu
Mà rót cả đời vào Miệt Thứ chẳng vơi.

Dáng “Thập Câu”* dịu dàng lượn uốn
Vũ một điệu quê cùng hoa, lúa, đê, vườn
Từ Thứ Hai đến Thứ Mười rồi Mười Một
Thứ nào cũng đầy ắp yêu thương.

Ai đặt tên quê nghe thiệt thà gần gụi
Như mẹ đặt tên con, thằng Hai, Bé Sáu, Út Mười
Cán Gáo, Xẻo Rô, rạch, kênh, hay xóm, ấp
Hễ có dáng hình, sử tích, là thành tên.

Quê giờ đã mọc thêm nhiều nhánh Rưỡi
Những nhánh quê nối tình miệt tình người
Hố bom xưa súng, sen, đua nhau nở
Tràm bung hoa đua trắng với mây trời.

Tiếng gọi anh Hai nghe mà thương quá đỗi
Uống ngụm nước dừa mà ngọt cả quê hương
Lái vỏ lãi em chở ta lướt phượt
Nghe vọng cổ thả lòng trôi…trôi về phía cội nguồn.

AI ĐÃ ĐẶT TÊN QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bài Song Ca Năm Ấy

Xưa người nói lối tui vô
Giọng chim hót, xuống cái hò ngọt ngay
Đồng đội vỗ rát cả tay
U Minh tràm cũng hương ngây ngất rừng.

Bài vọng cổ có lung bưng
Súng tim tím nở gió từng lọn se
Cong cong xuồng chở mẹ quê
Đôi bìm bịp đứng bờ đê kêu chiều.

Có chân cò bước lều khều
Bên chang chang nắng mạ dìu dặt xanh
Dáng quê phờ phạc chiến tranh
Co ro lọt thỏm giữa mênh mông trời.

Có hương mòi mặn trùng khơi
Mồ hôi đen bóng cha phơi lưng trần
Có hương bưởi có hương bần
Ruộng quê phèn đóng gót chân mẹ rồi.

Ngày bom thù xé vùng trời
Bài song ca đứt làm đôi cuộc tình
Người nói lối! đã…hy sinh
Tui ca vọng cổ một mình buồn xo.

BÀI SONG CA NĂM ẤY
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.