Bút danh: Hoa Hồng

Danh mục: Thơ Trang 15 của 16

Tết

Ánh mắt lũ trẻ trong làng vắt trên lưng đàn én
Bé nhảy điệu chích bông mừng mẹ lì xì cái cột tóc chùm nho
Anh hai lúa dạng chân khoe chiếc quần zin và sợi nịt da bò
Cô Ba trề cái môi son ” đây nè quà nguời yêu tặng tết “.

Bà Sáu Trầu vừa nhai vừa quệt
Nổ với bà Tư “cội mai nhà tui còn lớn tuổi hơn tui ”
Ông hàng xóm vân vê cục thuốc sùi
Bỏ vòi qua hàng dâm bụt ” À há… Hoa nhà bà còn duyên lắm lắm “.

Chiếc đò hôm nay coi bộ khẳm
Chở câu chúc tết bên đây bờ qua bên kia sông
Chở ông lân ông địa và đội “Cua Đồng ”
Tối đàn ca tài tử chơi hết lốc.

Nhấp ngụm nếp than mà đã tới chân tơ kẽ tóc
Quẳng lo toan tạm quên hết nhọc nhằn
Nhận tuổi lì xì ngồi đếm nếp nhăn
Ngẫm hai tiếng quê huơng khi đất trời vào xuân hoa nghĩa tình rộ nở.

TẾT
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bao Giờ Bom Mới Hết Rung

Tóc màu khói, buộc đuôi gà
Đang đêm mẹ vác xẻng ra cuối vườn
Vừa xắn xúc, vừa bê bưng
Hát bài cô gái mở đường thật hay.

Chuyển giông mọng nước đám mây
Sấm rền mẹ hụp thân gầy xuống ao
Hết giông lên cuốc ào ào
Bảo rằng lấp hố bom mau vá đường.

Có đôi khi rất bình thường
Lại đôi khi thấy vô phương chữa lành
Vết thương chiến tranh nhức hành
Viên bom bi trốn lanh quanh trong đầu.

Thu, hạ thì chẳng sao đâu
Đông, xuân lấy ván bắc cầu bằng vai
Trườn, bò, ngắm nghía loay hoay
Suỵt! yên, để tớ ra tay gỡ mìn.

Canh ba thọt lét vào đêm
Mắng yêu “cái thứ yếu mềm dở hơi
Giữa rừng chỉ chúng mình thôi
Lấy đâu ra nụ hôn môi mà thèm”.

Có hôm ôm đất ru hiền
Ơ…Tổ quốc, ơ… thiêng liêng tự hào
Chiến tranh kết thúc đã lâu
Bom còn rung mãi trong đầu mẹ tôi.

BAO GIỜ BOM MỚI HẾT RUNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tổ Quốc Và Mẹ

Con chỉ biết!
Tổ Quốc và mẹ rất gần
như tiếng khèn với H’Mông
như làn điệu Sọong cô với Sán Dìu
như người Tày với câu hát Lượn cọi
và người Kinh với khúc dân ca.

Mỗi lần nghĩ đến lại thấy tim ta
rộn ràng, thiêng liêng, tự hào, da diết
vì Tổ quốc mẹ dâng những núm ruột
dâng cả một nửa tơ hồng đã buộc
nửa cời đêm đỏ lửa
chờ tiếng bước chân qua ngạch cửa vào nhà.

Tổ quốc và mẹ
mất thứ nào con cũng bơ vơ
mất thứ nào con cũng thành côi cút
đời không mẹ, không Tổ quốc
đời chẳng còn là đời.

Dù xa lơ xa lắc xứ người
mùi chè thơm
mùi rạ rơm
con vẫn hít mỗi chiều trên đám mây cùng màu với tóc mẹ
nhớ!
gió cùng rặng nứa bên Sán Dìu nhảy điệu Tắc Xình
nhớ!
sông Cầu dìu mây đi trong khúc ca Thái Nguyên no ấm
đôi chim bên Sán Chay hót giao duyên Sấng Cọ
tre mượn gió thổi khèn gọi bạn xuống chợ với H’Mông.

Con muốn ví Tổ quốc và mẹ như lòng đồng
một lòng đồng bao năm hứng nắng mưa nộ cuồng dông bão
một lòng đồng đạn xới bom cày tứa máu
vẫn mỡ màu nuôi cây lúa tốt tươi.

Và con biết!
thiếu một trong hai con không thể thành người.

TỔ QUỐC VÀ MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Búi Tóc Quả Cau

Ngồi đi tôi chải tóc cho
Khổ thân cứ vắt buồn lo lên đầu
Thế nên tóc sớm phai màu
Tôi trắng khói, mình bông lau xoã trời.

Ngồi đi mình, hãy mau ngồi
Cho tôi vuốt lại một thời thanh xuân
Dài, đen, nước hố bom ngâm
Dày, suôn,sốt rét, mười phần rụng năm.

Ầm ình bom pháo còn gầm
Mảnh xuyên da thịt, mảnh âm trong đầu
Lật bàn tay đếm chỉ đau
Ao buồn tát mãi bao gầu chẳng vơi.

Mồm lẩm bẩm “đứa dở hơi”
Nửa đêm hét toáng “bầm ơi! nhớ bầm”
Đứa thèm yêu khóc, “đồ hâm”
Đứa hết thở, xẻng vẫn cầm chẳng buông.

Ngồi đi cô gái mở đường
Để anh chải những sợi thương trên đầu
Gội thơm hương cỏ mần trầu
Hong khô tôi búi quả cau cho mình.

BÚI TÓC QUẢ CAU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Giấu Vào Anh

Em giấu một nỗi nhớ rất non
Vào trong búp lá
Nũng nịu rồi ăn vạ
Đòi phải xanh nhiều.

Em giấu cái thì mới nhú rất kiêu
Trong áo mỏng rồi ửng hồng đôi má
Một chút gì nghe lạ
Nao nao

Em gom hết ngọt ngào
Giấu trong chùm cam sau vườn cho mùa no múi
Giấu nét chân quê đồng nội
Nơi chiếc ao nhà

Rau muống mùa này trổ rất nhiều hoa
Em xin giấu thủy chung trong màu tím nhớ
Để người đi mắc nợ một bờ quê.

Trinh nữ xòe hoa níu bước ai về
Lá xếp trên tay cho em giấu thẹn thùa mềm mại
Chút thì yêu non tơ đầu đời khờ dại
Em xin được giấu vào anh.

GIẤU VÀO ANH
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Thuyền Giấy

Chị giấu buồn trên trăng
Ngày anh đi không về rằm giêng trăng khóc
Góc bếp, chái nhà, búi tóc
Chỗ nào chị cũng giúi buồn.

Chị giấu nhớ trong vạt chiều buông
Anh bỏ chị lại với cây sầu đâu trổ muộn
Với xóm núi, tiếng lưới rơi, và nỗi đau tím lòng hoa muống
Với con đê cõng khổ đến lưng còng.

Chị giấu nước mắt vào mưa, sụt sùi bong bóng phập phồng
Mà trời giêng đâu mưa nhiều cho chị giấu
Gió mồ côi khứ hồi đeo bờ giậu
Để nhớ nhung nườm nượp cõng nhau về.

Trăng rằm giêng đậu bến Lư Khê
Núi đòi thơ, biển đòi thơ
Thuyền thơ giương buồm lướt sóng
Uyên ương thả hồn lên trăng mộng
Hoa đăng sóng sánh mắt Hồ Đông

Đêm Chiêu Anh goá phụ nhớ chồng
Chị viết bài thơ lên con thuyền giấy
Bài thơ có anh bộ đội sốt rét rừng run rẩy
Có chiếc võng đại ngàn ru anh giấc ngàn thu.

Con đường làng ngửa mặt hoài niệm khúc ru
Goá phụ hỏi trăng “Người xưa đâu?”
Trăng trốn vào mây trăng khóc
Đêm Chiêu Anh có người giúi buồn lên tóc
Gọi thương!

THUYỀN GIẤY
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Mần Ơi Đừng Có Cắn Môi Ngần Ngừ

Mần ơn đừng ngó khơi khơi
Mần ơn đừng có cắn môi ngần ngừ
Để đêm mắt thức đỏ lừ
Để ngày vò nhớ đến nhừ tử luôn.

Mần ơn đôi mắt đừng buồn
Để trời đang nắng lại tuôn mưa dầm
Ra đồng mà ước lâm râm
Được ủ môi ngọt cho mầm yêu lên.

Mần ơn đừng háy nữa chèn
Đây không toan tính, đó kèn cựa chi
Đêm qua cơn gió rù rì
“Nói đi nàng gật ừ thì quất luôn”.

Sông dài mỏi cánh chuồn chuồn
Bông bần rụng trắng, buồn cuồn cuộn trôi
Mần ơn gật thí đại coi
Để nam non gió dìu đôi lứa về

Để mền đôi ấm phu thê
Để đây với đó môi kề cận môi
Bưởi em chà bá chín rồi
Dưa anh no nốc trái phơi đầy giồng.

Cắt rồi mình cưới chịu hông?
Giêng này hai đứa chung mùng thiệt vui
Thương gật, ghét lắc Bậu ơi
Mần ơn đừng có cắn môi ngần ngừ.

MẦN ƠN ĐỪNG CÓ CẮN MÔI NGẦN NGỪ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chúng Con Ngàn Lần Xin Lỗi Mẹ

Trăng Vu Lan treo sau núi còn non
Mà nỗi nhớ của con đã già trước tuổi
Nỗi nhớ của thằng con trai yếu đuối
Về đến nhà mình mà nghẹn lòng thốt không nổi hai tiếng Mẹ ơi !

Mái nhà tranh rớt một tiếng ơi hời !
Tiếng chuông chùa ngân rung đồng vọng
Đóa hồng trắng trên tay con lạnh cóng
Cánh mỏng đẫm giọt ngâu.

Mẹ !
Con muốn xin ơn trên một ít nhiệm mầu
Để được bước qua ngạch cửa mà lao vào lòng mẹ
Áp tai nghe dòng trung hậu chảy trào mạnh mẽ
Trong trái tim Mẹ Việt Nam Anh Hùng.

Đêm nấc vo tròn trên vòm lá rẩy run
Khóm trúc bên hiên sụt sùi se thắt
Các em con về đó mẹ, đứa thiếu chân, đứa mất mắt
Đứa mẹ sinh tay mười ngón nay chỉ còn năm.

Đêm Vu Lan chưa đủ anh rằm
Năm anh em con về dâng năm đóa hồng tặng mẹ
Xin nằm úp mặt để mẹ quất tội bất hiếu cho đủ nhẽ
Hứa với mẹ trở về nhưng biệt dạng biệt tăm.

Mẹ !
Chúng con cúi rồi đây
Mẹ quất đi cho tháng bảy bớt nhọc nhằn
Quất cho nỗi nhớ bầm xanh
Quất cho nát cái chiến tranh
Mẹ ơi !…
Anh em chúng con ngàn lần xin lỗi Mẹ.

CHÚNG CON NGÀN LẦN XIN LỖI MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Hổng Ai Rinh Tôi Thền

Nè nghen chiều chạng vạng rồi
Mắc chi bên bển cứ ngồi ngó qua
Ngó gì thấy ớn luôn hà
Xuyên lá cải, lủng lá cà lá khoai.
Nè nghen tui đẻ canh hai
Tía nuôi cực khổ tay chai lưng còng
Mồ côi má thuở lọt lòng
Giờ bi lớn đừng có hòng ngó khơi.
Thương thì nói phứt cho rồi
Hổng thương vọt lẹ dư hơi ngó hoài
Ngó từ hửng sớm ban mai
Mần xiu xíu lại ngó dài tới trưa.
Mặt trời lưng lửng đọt dừa
Xới năm bảy luống mắt đưa tới chiều
Làm tim tui cũng liêu xiêu
Má môi mắc cỡ hồng nhiều đó đa.
Gió đưa đọt ổi sau nhà
Xù xì cái vụ mặn mà duyên quê
Nè nghen hổng tới thì de
Kè kè ngó riết chề ề duyên tui.
Thương thì gặp Tía ghét lui
Chàng ràng hổng tới bông lơi bực mình
Nè nghen nếu cứ mần thinh
Chết duyên tui hổng ai rinh tui thền.

HỔNG AI RINH TÔI BẮT THỀN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nỗi Nhớ Xanh Xao

Mở cửa cho anh đi em !
Ngoài này heo may vừa ngậm cỏ.
Chút bịn rịn xuân còn vương trong gió.
Mùa trở mình quay quắt tận cùng đêm.

Nỗi nhớ đan dày trong mưa hạ lạnh mềm.
Giọt ngắn giọt dài đuổi nhau trên lá.
Anh bấu chặt vào đêm mà nghẹn ngào đến lạ.
Cời lửa đi em cho anh bước vào nhà.

Anh trong cánh cò vỗ nhịp vào ra .
Anh trong khúc ca ngày nào em hát.
Anh trong dải mạ đồng xanh dào dạt.
Tất tưởi tìm về trong ràn rụa nhớ quên.

Nấm mồ anh không tuổi không tên.
Không có bóng người thân hương khói.
Xung quanh anh còn rất nhiều đồng đội.
Cũng xanh xao một nỗi nhớ nhà.

Cõi bao la hồn phách la đà.
Nhặt tiếng sụt sùi rơi trên hàng dâm bụt.
Mình ơi! Ngoài này cỏ cây cũng sùi sụt.
Rồi trầm tư vời vợi một ánh nhìn.

Anh về đây trong chiếc bóng câm thinh
Hồn ẩn dật trong mưa hạ
Mang nỗi nhớ xanh xao cõi ta bà nghiệt ngã.
Và mùa yêu đói lả ăn vạ cuộc đời em.
Mở cửa !
Mở cửa đi em.

NỖI NHỚ XANH XAO
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trang 15 của 16

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.