NÓI LỐI

Tôi may mắn sinh ra ngày đất nước đã thanh bình
Qua rồi thời đại bác và máy bay đêm đêm gầm rú
Nhưng còn lại đây bao hậu quả của chiến tranh dân Việt tôi lãnh đủ
Vui hòa bình song còn quặn thắt những niềm đau.

Chiến tranh đã qua đi nhưng những đau thương còn ở lại, dáng bà sụp trước bàn thờ khản gọi đau đớn “Mình ơi sao lỗi hẹn không…

VỌNG CỔ

1- …về.
Ngày gặp nhau gió nấc bên hè.
Bà xiết chặt ông vào lòng như sợ thêm một lần vuột mất, trệu trạo chẳng thành lời mắt lại ̉khóc khô (-)
Hòa bình bao năm rồi mà giờ mới hội ngộ nhau, dù người trở về́ gặp bà chỉ cò̀n là thanh xương gầy guộc.
Người trở về hình hài chỉ còn là một nắm đất khô, người trở về chỉ còn là hồn thiêng sông núi.

2- Bức ảnh người vợ̣ hiền và mẹ già được gói trong mấy lớp ni lông cẩn thận, nằm trong lòng đất cùng ông mấy chục năm trời.
Đồng đội run run nâng chiếc cơi trầu.
Lần theo di vật tìm người trong ảnh, đưa được ông về thì tóc bà đã bông lau (-)
“Ông à! đây là con dâu, còn đây là cháu nội nè ông nhìn đi cho tận mặt.
Ông thấy không nó giống thằng Hai như đúc, ông đã về đây rồi còn con mình nó ở nơi đâu?”.

NÓI LỐI

Tia nắng cuối ngày rơi yếu ớt trên mảnh nhôm
Những cái tên mẻ trước đứt sau do đạn bom ác nghiệt
Những cái tên hụt dấu cụt vần đang cồn cào da diết
Muốn được đủ đầy như ngày Tổ Quốc gọi ra đi.

5- Tôi là đứa trẻ được sinh ra và lớn lên bên cánh rừng một thời lửa khói, mảnh đất từng thấm bao xương máu của ông cha để hôm nay rừng được xanh…

VỌNG CỔ

5-…rừng.
Bước chân đi mà sao cứ ngập ngừng.
Đứa trẻ sợ dưới lòng đất kia có cha có chú, có các ông bà liệt sĩ còn nằm đâu đó giữa rừng xanh (-) Mộ có tên nó cắm một hoa vàng, mộ không tên nó tặng nhành hoa đỏ. Cha của nó nằm đâu trong những hàng mộ đó, có tiếng ầu ơ …nấc nghẹn rớt bên đời.

NÓI DẶM

Tháng bảy về! cây không tên mọc đầy những nhánh buồn
Đất Việt tôi mùa trổ sầu thì cây thêm bạc lá
Một lá đau bao nhành đều rêm rả
Một cành buồn cây ứa nhựa buồn theo.

6- Đứa trẻ lớn lên trong mái gia đình không có bóng cha, chỉ có hai người đàn bà không chồng mang trong tim muôn vàn nỗi nhớ.
Những người đàn bà dang lưng cõng khổ, góa phụ cuộc đời đầy ắp những lao đao (-) Đêm chập chờn giấc ngủ có yên đâu, thương những hàng mộ không tên mà rưng lệ. Nhớ cứ theo về trong căn nhà vắng vẻ, cứ mon men ngấp nghé bên song buồn.

Chừng như tháng bảy cũng nghẹn ngào để giọt ngâu tuôn
Chừng như da diết cứ đu lên dấu chân chim nơi mắt mẹ
Khúc nội ru rớt bên chiều khe khẽ
Để hoa khế bung buồn tím biền biệt trong thu.

NHÀNH HOA ĐỎ TRÊN NHỮNG NGÔI MỘ KHÔNG TÊN
Tác giả Trần Ngọc Hoà