NÓI LỐI
Có phải mùa này mình nhớ em nhất phải không?
Em cũng vậy, nỗi nhớ cứ rực lên trong sắc hoa phượng đỏ
Miền kỷ niệm đang len trong nắng gió
Nồng nàn giát vàng cả da em.
Mình ơi! Lũ ve gọi hè mà sao mắt em lại chèm nhèm, chúng khản cổ gào như em hôm nào gào gọi tên anh ngày quê hương toàn thắng. Như thanh xuân trong em căm ghét chiến tranh làm nỗi đời chát đắng như góa phụ trong em gào khan trước di ảnh gọi ơi…
VỌNG CỔ
1- …mình.
Làn gió Ba Tri đang tấu khúc thanh bình.
Em di chiếc gậy tre mà nghe tim mình trỗi nhớ, để một nụ tình bung nở trước bình minh (-).
Đi thăm mình khăn rằn em quấn thiệt xinh, thoa lên bờ môi chút son màu mận chín. Che dấu chân chim bằng nền sáng mịn màng, sợ mình không nhận ra cô giao liên thuở trước.
NGÂM DẶM
Giường như lá cỏ dậy hương
Dường như chim hót rộn đường em đi
Đọt chồi thẻ thọt thầm thì
Nhớ chồng góa phụ làn mi rớm sầu.
Câu 2. Bến Tre xưa lẫy lừng bao chiến tích, du kích quân dân khí phách ngang trời. Phong trào đồng khởi còn đây vang vọng bên đời.
Xứ sở của những vị tướng tài ba lỗi lạc, xứ sở của đội quân tóc dài lẫm liệt oai phong (-)
Xứ sở của chằng chịt rạch chằng chịt sông, xứ sở của những rặng dừa xanh ngút ngát.
Của điệu lý ba tri, lý cái mơn dìu dặt, xứ sở của cụ đồ yêu nước thương dân.
NÓI LỐI
Mình trong cánh cò vỗ nhịp vào ra
Mình trong khúc ca ngày nào em hát
Mình trong giải mạ đồng xanh dào dạt
Tất tưởi ùa về trong ràn rụa giấc mơ em.
Câu hát bên rặng dừa xanh em hát cho những hy sinh đợi chờ được mất. Cho yêu thương chảy sâu vào vào lòng đất cho quê hương khởi sắc vươn…
VỌNG CỔ
1- …mình.
Khúc hát quê hương em gửi trọn tâm tình.
Nhẹ thôi nắng hãy ôm tóc ai điểm bạc, nhẹ thôi mùa ơi xoa dịu những niềm đau (-) Quê mình nay đẹp lắm nông thôn mới tầng cao, công nghiệp hóa hiện đại hóa và phong trào đồng khởi nghiệp.
Kinh tế đi lên các làng nghề phát triển, khẩu hiệu trước và nay là quyết tiến không lùi.
6- Hạ trở mình phủ nhớ trên đám mây ui, vương trên búi tóc em lung linh ánh bạc. Em lụm cụm tuổi đời còn hạ thì tròn xoe ngơ ngác, vô tư vọc ký ức thuở yêu (-)
Hơn bốn mươi năm mà nhớ cứ dâng nhiều, xuồng chở nhớ đầy khoang neo rạch nào cũng khẳm.
Em giấu lòng vào tiếng ve gào mà hỏi lòng rối rắm, rằng hòa bình đã lâu mà sao mình vẫn chưa về.
Em thèm nghe cái giọng rủ rỉ ngọt như kẹo dừa
Thèm được gọn lỏn trong chồng để nồng nàn thỏ thẻ.
Giấc chiêm bao khuya nay mình về bên em nhé
Đêm sẽ hổn hển dạt dào trong tiếng gọi mình ơi.
MÙA THƯƠNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà