NÓI LỐI
Mùa này, gió chướng về se da thịt đồng bưng
Lúc vọt lên đọt cây, lúc sà vào lòng ruộng
Đương xuôi hướng mái chèo bỗng dưng quay ngược
Hôn lên vết đồi mồi, nhắc chuyện hồi nẳm hồi năm.
Lại thêm một mùa so đũa trổ bông, lòng má ngập thương mong để lòng rạch lòng đồng cũng mênh mông nỗi nhớ. Tô canh chua đũa gắp đũa ngập ngừng chừng như muốn dành một nửa cho người xưa với lời hứa sẽ quay…
VỌNG CỔ
1- …về.
Mùa nào đạn găm pháo dập cây lặt lìa.
Môi tía chậm chùi mắt má, tạm gác cuốc cày lên đường giữ quê hương.
Còn mùa nào má nén nhớ nén thương, tiễn con ra phía trùng dương xanh thẳm.
Nơi Hải Âu vẽ dáng lính mỗi ngày, súng chắc tay giữ chủ quyền biển đảo.
2- Đã qua mấy chục mùa bông so đũa, mà người đâu chẳng thấy quay về.
Chướng thổi vào lòng bưng nhắc ngày môi ấp vai kề.
Rồi nỗi nhớ cứ lớn ròng theo con nước, rồi bìm bịp kêu chiều từ trong trẻo đến già nua.
Ngày tía đi con tóc úp muổng dừa, nay hơn hai mươi năm là lính đảo.
Con với tía cứ lả trời chim sáo, để bữa cơm gia đình má so đũa có mình ên.
(Lối vào Bắn Nhạn)
Thương con bìm bịp tuổi xế chiều lẻ bạn
Vẫn chung tình với đồng ruộng sông quê
Cứ mỗi khi ngọn chướng non về
Nhớ trĩu lưng đê, tiếng kêu chừng như khản giọng.
THỂ ĐIỆU BẮN NHẠN
Ngày một ngày quê hương – chướng đưa se lạnh
Vào mùa so đũa trổ bông
Má nghe thương nhớ ngập lòng
Này chùm trăng trắng xinh xinh
Kìa chùm tim tím rung rinh
Ngày đại dịch tràn lan
Má ra hái vội mấy xề rau quê
Mớ này rau nhúc, cải xanh
Mớ này so đũa nấu canh
Giữa cơn hoạn nạn bí bầu đùm thương
Dẹp tan giặc dịch đẹp trời quê hương.
Má ơi! Nơi hải đảo xa xôi sóng trùng khơi cứ xô vào con vô vàn nỗi nhớ. Nhớ chái bếp quê có mùi canh chua cá rô đồng nấu bông so đũa, mùi cơm gạo cứ thơm bưng thơm bửng bếp quê…
VỌNG CỔ
5- …chiều. Sóng vỗ vào lòng con nhịp điệu thuở quê nghèo.
Nhớ mâm cơm gia đình ngày hạn mặn, so đũa chấm kho quẹt mà quẹt sạch nồi cơm. Má giả giọng tía hồi nẳm hồi năm, đổ thừa “so đũa mát quá bụng không được khoẻ. Mình mần ơn cho xin thêm ly rượu đế, tui pha vô cho êm bụng ấm tì”.
6- Má kể đám cưới rước dâu vào giắc nửa khuya, bằng hơn chục chiếc xuồng ba lá. So đũa mé sông rộ mùa trắng xoá, bên bển thương bên này nhờ sông nước đưa duyên.
Nay cây và người tuổi chống gậy rồi nghen, biết má còn được bao nhiêu mùa so đũa. Xuồng chiều nao cặm sào bên lở, mà lòng má neo mãi tận bên bồi.
Sông đã kể gì về những bà mẹ xứ Chín Rồng
Cóc Kèn đâu đắp nỗi vết thương người ở lại
Đất đã nêm gì vào bông So Đũa vậy?
Mà nấu với rô đồng ngọt mãi đến trăm năm.
MÙA SO ĐŨA TRỔ BÔNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà