NGÂM THƠ
Mưa Quê rụng lá bần xanh
Vạt buồn ai vắt trên cành đong đưa
Câu hò thả giữa sông trưa
Để hai góa phụ đêm mưa nhớ chồng.
Mưa ướp gì trong sông, mà lũ rô đồng quẫy mình thương nhớ. Mái dầm khua chuyện tình dang dở để lòng ai nức nở nợ duyên…
VỌNG CỔ
1- …mình.
Má giấu nước mắt vào mưa hoài niệm một cuộc tình.
Lũ rô đồng lóc bờ tìm nơi sinh sản, để má nhớ ngày vượt cạn mình ên.
Giữa đồng bưng bông súng nở tím hiền, có người mẹ trẻ bấu mép xuồng mím môi rặn đẻ.
Con trai vừa bập bẹ tiếng gọi cha, tin xa đưa về chồng hy sinh nơi chiến tuyến.
NGÂM DẶM
Mẹ ngồi tựa gốc bần quê
Nhớ chồng khóe mắt dầm dề lệ tuôn
Mưa về nhớ lại trổ thương
Để hai góa phụ nỗi buồn nhân đôi
2- Bần nở trên sông rịm buồn nên thêm tím, bìm bịp nghe tin ngất lịm giữa câu hò. Lướt khướt biền lau xao xác một cánh cò.
Má vừa nuôi con vừa tiếp tế, con khôn lớn nên người lại lên đường tiếp bước cha anh.
Nhớ mùa ấy bần đậu trái trĩu cành, Má dụm dành sắm cho dâu chiếc áo ngày coi mắt. Áo cô dâu màu thủy chung màu son sắt, màu dịu dàng màu của bông bần quê.
LÝ TRĂNG SOI
Đêm nằm nghe mưa rớt bên thềm
Hương bần đong đưa gió ru êm đềm
Đôi vòng tay ôm áo quê nâu sờn
Tay tìm tay mà nghe đêm thở rưng rức triền sông
Mà nghe da diết mênh mông
Thu đang về má nghe giá lạnh ngỡ tràn đông.
Mưa đêm nay chui liếp cửa nhà ai để lạnh mềm vai hai góa phụ. Nói gì mưa ơi mà nhớ ùa lủ khủ phía mẹ nghiêng trăn trở rủ nhau…
VỌNG CỔ
5-…về.
Phía dâu nghiêng nước mắt cũng dầm dề.
Ngủ đi con ngoài kia thu nhớ chồng thu khóc, trong này má con mình nước mắt cũng dầm mưa.
Con mà buồn thì tim má cũng rêm cưa, con dâu đội tang chồng má vật lòng nức nở. Đàn bà truân chuyên phần duyên lỡ, còn truân chuyên thêm thêm nợ nước tình nhà.
6- ĐIỆU RU CON
Gió vít vít cành tre
Gió chuyền chuyền cành me
Mẹ ru mà dâu ngủ
Dâu ngủ ngoan hiền
Mưa đổ bên thềm
Gió nấc nấc bờ ao
Gió lùa lùa niềm đau
Thương dâu con vất vả bao ngày
Chăm mẹ cho chồng đi đánh giặc nơi xa
Chồng hy sinh không về đời góa phụ bôn ba.
(Về xề câu 6)
Má khuyên dâu nên đi thêm bước nữa
Nhưng con sợ không ai chăm sóc mẹ chồng.
Mưa về tưới lúa no đồng
Để cho nỗi nhớ mặn nồng thêm lên
Hương bần thoảng thoảng bung biêng
Hai nỗi nhớ – một nỗi niềm riêng chung.
MƯA QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà