Lối vào XANG XỪ LÍU

Nội nói: Tình yêu của nội với Cần Thơ
Nó bao la như cánh đồng bất tận
Nên dù có đi đâu và xa cách bao lâu
Thì hai tiếng Cần Thơ vẫn da diết ở trong…lòng.
Ngày một nặng hơn – nặng tình, nặng nghĩa nặng ơn – ơn quê hương nuôi lớn những tâm hồn.
Ơn – khẩn khai bao đời cực nhọc – để đất này xanh tươi nảy lộc
Và còn – ơn của ông cha – năm tháng can qua, giữ nước giữ quê nhà
Để có bây giờ, sông quê bình yên sóng vỗ
Bên trái sai vườn – bên đồng xanh lúa trổ
Phố thị tầng cao – lung linh như ngàn sao rực rỡ
Niềm hạnh phúc trào dâng – Cần Thơ tự hào, thành phố của lòng dân.

Rồi nội đứng ở cù lao đưa ánh mắt tự hào về phía phố. Búi tóc nay đã màu bông tràm rộ mà nụ cười vẫn kiêu dù móm mém môi…

VỌNG CỔ

1- …trầu.
Niềm kiêu hãnh của người con đã cùng quê vượt bao gian khó cơ cầu.
Có một Trấn Giang xưa ngày khai mở, tiền nhân đã gánh nhọc nhằn qua bao cuộc bể dâu.
Mồ hôi tưới đất – cần lao lấp lung sâu, để rồi bên rạch kinh mọc lên làng lên xã.
Rồi những cửa vàm giáp nước ngã ba ngã tư trở thành nơi bán mua đông đúc.

2- Để có một Cần Thơ với gương mặt ngời hạnh phúc, hai cuộc chiến vừa qua đất sẹo vắn sẹo dài.
Nay hoa màu và phố thị mọc lên phủ kín vết trận này.
Ta ngắm dấu xưa trong tự hào quá khứ, để xây tương lai này bằng phố thị tầng cao. Bằng hoa trái trĩu vườn soi bóng nước cù lao, bằng vựa lúa đồng bằng cao ngút.
Bằng ý Đảng lòng dân đồng tâm hiệp lực, để có một ngày Cần Thơ toả sáng vươn xa.

LÝ TRĂNG SOI

Nhịp cầu duyên, kết nối đôi bờ
Đứng từ nơi đây ngó trông trông về
Sông hậu đang soi phố lung linh kìa
Trong vườn hoa, vườn hoa đất nước, bung sắc rộ tươi
Cần Thơ hương tuổi đôi mươi
Hoa của đồng bằng luôn thơm bửng người ơi.

Nội yêu cái thành phố của châu thổ đồng bằng và những mái phố vươn lên bên sông nước mông mênh bên rạch kinh chằng chịt. Rồi để lòng mình chằng chịt thương chằng chịt nhớ, chân bước chưa xa mà lòng đã dợm quay . . .

VỌNG CỔ
1- …về.

Nhớ những dáng ngồi chằm nón lá của các chị các cô ở cái làng nghề.
Thèm về chợ nổi Cái Răng ngắm nét quê treo trên sào bẹo, thèm nghe tiếng rao dẻo quẹo ai…cà ràng hôn…? ( giọng rao cao).
Nhớ hàng dừa xoã tóc gội mưa, nhớ hoa trái đong đưa giữa cù lao xanh mướt.
Cần Thơ như cô gái đôi mươi miền sông nước, đương thì dậy duyên mướt rượt ưa nhìn.

DẶM

Xứ Cần Thơ nước trong gạo trắng
Người Cần Thơ sống nặng nghĩa tình
Đêm Ninh Kiều trăng nước lung linh
Cầm lòng chẳng đặng ta tỏ tình cùng Cần Thơ

6- Nội hóm hỉnh nói: Cần Thơ vẫn mãi rất cần thơ – thơ cảnh sắc, thơ dáng hình, thơ gương mặt.
Một Tây Đô vừa giữ được hồn quê mộc mạc, vừa hoà nhập với sắc màu hiện đại văn minh.
Làng nghề đan lưới Thơm Rơm đan bằng nghĩa bằng tình, gương nước lung linh đêm ngày soi dáng phố.
Xứ nên thơ lại rất tình
Kết duyên hợp tác chứ mần thinh sao đành.

Nội lại nói: Cần Thơ nay đã rất thơ rồi nghen
Thành phố của lòng dân luôn vươn xa toả sáng
Văn minh đô thị phố phường
Văn minh luôn cả miệt vườn quê ơi.

CẦN THƠ NAY ĐÃ RẤT THƠ
Tác giả Trần Ngọc Hoà