NÓI LỐI
Em tặng anh bức tranh thêu một nhành hoa
Hoa của miền tây chân quê đồng nội
Nở rực vàng trên loang đồng nước nổi
Khoe sắc màu giữa bổi hổi tình thu.
Lần trong ký ức tuổi thơ em tìm về một mùa thu biên viễn. Mùa thu có những tiếng cười giòn rụm rớt trên sông đầy kỷ niệm, có một loài hoa vươn trên nước bạc trổ bông…
VỌNG CỔ
1-…vàng.
Hoa mòi mặn chân quê khoe sắc nồng nàn
Lũ trẻ nhà quê bơi xuồng chiều chạng vạng, hái điên điển vàng về cho mẹ muối dưa.
Điên điển vàng chuyện cha kể năm xưa, như cô gái hiền lương chân chất quê mùa
Nắng khét mưa dầm ngập nước hay cằn khô, hoa vẫn vươn mình bung cánh vàng khoe sắc.
2- Tuổi dậy thì khi ngực non tròn áo, gái nhà quê mộc mạc nết na đầm.
Mẹ nói em như bông điên điển quê mộc mạc duyên ngầm.
Dáng nhỏ mà dẻo dai cần cù chăm chỉ, may vá thêu thùa việc đồng áng giỏi giang.
Cha mẹ vừa lòng chòm xóm đều khen, ai cũng gọi em là điên điển vàng đồng nội
Soi bóng cùng trăng trên đồng nước nổi, e ấp dịu dàng bên nắng gió đồng bưng.
LÝ TRĂNG SOI
Tay tìm tay, anh hỏi em rằng
Rằng vì sao mắt em không còn
Rằng sao thêu bức tranh hoa vàng
Chừng như
Chừng như trong bức “điên điển vàng bông”
Mùa thu em gói trong hoa
Bao tâm tình em gái nhỏ miền xa.
Tuổi mới tròn trăng gái đồng quê chưa kịp biết yêu chưa nhận lời tình tỏ. Trời đã không thương nhấn đời hoa trong giông tố cơn bạo bệnh nghiệt oan đã cướp đi đôi mắt của em . . .
VỌNG CỔ
5- … rồi.
Nước mắt mẹ thương con rơi đứng rơi ngồi.
Thân con gái với quãng đời tăm tối, đau khổ vật vờ trong bất hạnh lao đao.
Vậy đó mà kiên cường vượt khó đi lên, từng mối chỉ, thêu đời thành thơ nhạc
Ý chí niềm tin biến thành tuyệt tác, như điển ngoi trên nước bạc trổ bông vàng.
LÝ NĂM CĂN
Đời không ánh sáng người ơi
Lặng nghe trong tiếng mưa rơi
Có tiếng chim ri đưa nôi
Hòa trong tiếng ru của mẹ
Ngọt chia đắng nuốt tràn mi
Lần trong bóng tối mà đi
Chôn hết sầu bi
Gian khó ngại gì.
(Trở về vọng cổ)
Bức tranh thêu điên điển vàng trên nước nổi
Là thông điệp niềm tin nghị lực để vươn mình.
Là da diết cánh cò gọi thức một bình minh
Thân phận người mù nhưng lòng trong tâm sáng
Phế chứ không tàn trổ hoa trên nước bạc
Vượt lên chính mình bung cánh nở cho đời vui.
BỨC TRANH THÊU CỦA CÔ GÁI KHIẾM THỊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà