Lối vào phụng hoàng (8 câu)
Anh miết nụ hôn lên cánh hoa để mọng hồng môi chị
Bảo rằng chị như hoa ô môi dịu dàng thuỳ mị
Đồng nội chân…
PHỤNG HOÀNG
…quê.
Hoa cười lung linh trong nắng
Buông sắc hồng giữa tình xuân sâu lắng
Phơn phớt giữa mây trời, để tuyệt vời một góc quê hương
Rồi để nhớ để thương
Rồi vấn vương mỗi độ xuân về
Hé môi xinh hoa bung tình rộ nở
Hương sắc mặn mòi, để anh mê rồi nét mộc mạc chân quê
Chiến tranh dài lê thê
Tiếp bước cha ông anh lại lên đường
Truyền thống quê hương buất khuất quật cường
Áo màu hoa quê, chị chưa một lần được mặc
Áo mẹ chồng cho ngày coi mắt nàng dâu
Chị ở lại với sông với màu hoa nở muộn
Với một tình yêu chung thủy mặn nồng
Với bờ quê cõng nhớ đến lưng còng.
Câu 1. Rồi chị xếp vào thơ những ký tự trộn sắc màu, hoa ô môi – mối tình đầu và người chồng chưa cưới. Chưa có lễ đón dâu mà người đã về bên xóm dưới làm dâu bốn mươi mấy năm…
VỌNG CỔ
…rồi.
Người ra đi biền biệt phương trời.
Góc bếp cây rơm luống cà búi tóc, chỗ nào chị cũng giúi nhớ giúi thương.
Tiếp tế giao liên đồng áng ruộng nương, đôi vai chai vì bởi gánh gồng
Chăm mẹ cho chồng đi đánh giặc miền xa, bao bôn ba hằn trên đuôi mắt.
NGÂM DẶM
Hoà bình không thấy anh về
Trên đôi mắt mẹ đau bề bộn phơi
Lệ thương tràn ướt mi rồi
Chị ngồi ôm đoá ô môi ru buồn.
Câu 2. Dòng đa đoan cứ chảy tràn trên tóc rối, chưa một lần gối chăn mà tiếng đã có chồng.
Mơ một cái gối tay để da diết trong lòng.
Đời mẹ cũng như chị chờ chồng trong mòn mỏi, cha không về để mẹ thui thủi mình ên (-)
Sóng lúa Gò Quao ru nỗi nhớ dày thêm, sông Cái Lớn chở tình xuôi Rạch Giá.
Ngoài kia thu nhớ ai để giọt buồn ướt lá, trong này chị nhớ chồng lệ lả chả tràn mi.
LÝ SON SẮT
Anh đã đi xa rồi
Dâng hiến dâng cuộc đời
Đổi thanh bình tự do
Hạnh phúc và ấm no
Thương nhớ bao năm rồi
Mẹ già quê mắt nhăn da mồi
Bao biết bao năm trời
Mồ không tên biết anh nằm đâu
Đôi mắt ai hoen nhầu
Mà ô môi vẫn bung hoa chờ nhau.
Câu 5. Đêm thao thức nhớ chao dao chị tung cửa lội ào qua con rạch. Đồng trống quạnh hiu chỉ có vạc sành chẫu chàng nhái ếch nỉ non tấu khúc nhớ thương…
VỌNG CỔ
…chồng. Gió rít bờ ao để khao khát căng phồng.
Hoa ô môi vẫn hồng áo cưới vẫn hồng trong nỗi nhớ, còn môi người đã bợt bạt với thời gian (-)
Đêm hồi xuân khao khát chảy tràn, chị níu ngực gầy tự miết môi mình vuốt ve tình chung thủy.
Để chiếu chăn cũng say bí tỉ, chị thiếp đi trong giấc ngủ mệt nhoài.
LÝ MỸ TRÀ
Nhớ thương sao – cứ xô chen về nơi mái nhà
Nồng nàn dâng, tràn trong tim người con gái chung tình
Chảy trong người, vợ xa chồng, mẹ xa con
Nhớ cứ luôn tìm tới, những ngôi nhà ấy
Những ngôi nhà, thiếu đôi tay đàn ông.
(Trở về vọng cổ)
Chỉ có sức chịu đựng và một trái tim ấm nóng
Đập nhịp quê hương đất nước tình người.
Bao năm chung thủy mặn nồng
Ô môi vẫn một sắc hồng anh yêu
Hoa nghiêng về phía ráng chiều
Nơi có rất nhiều những ngôi mộ không tên.
ÁO CƯỚI MÀU HOA Ô MÔI
Tác giả Trần Ngọc Hoà
Mới vào lối Phụng hoàng là cảm xúc dâng trào rồi, lôi cuốn vào câu chuyện kể từ màn đầu đến màn cuối, khéo léo sử dụng bài bản, điệu lý phong phú, hợp lý từng cung bậc cảm xúc. Cám ơn Tác giả đã chia sẻ!