Bút danh: Hoa Hồng

Tác giả: tranngochoa Trang 7 của 34

Điêu Khắc Một Lưng Gầy Vào Tâm Khảm

Ngày còn đi học tôi vẽ một lưng gầy cõng bạn
Đường thơm hương bí hương bầu
Cỏ may níu quần khâu gấu
Tương ái, lời chú sẻ nâu.

Bạn tẩm khát vọng vào tôi, đứa yếu xác nặng sầu
Bằng mùi gáy mặn chua, mùi tóc khét nắng
Điểm mười, ước mơ và tương lai tôi bạn cõng
Hai cơ thể một đôi chân, trĩu cuộc đồng hành.

Ngày ra trường tôi điêu khắc một lưng gầy cõng bạn
Nhớ gì? ối, nhớ từa lưa
Đường trơn nhủi nhào úp mặt
Giấu dùm nước mắt ơi mưa.

Đâm muối ớt chim rơi, tìm tiếng cười thơm bần, ổi
Sao nghe mùi lưng gáy dang trưa
Lép bép nổ giòn ai đốt đồng bông lúa sót
Lại bay ra mùi khét nắng tóc đuôi rùa.

Ngày đã vượt lên chính mình tôi điêu khắc một lưng gầy vào tâm khảm
Răn mình sống biết vì nhau.

ĐIÊU KHẮC MỘT LƯNG GẦY VÀO TÂM KHẢM
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Đồi Khát Nay Không Còn Khát Nữa

Đồi 57 nắng nhuộm vàng xao xác
Môi cha khô, đất nẻ, cây cằn
Bước nắng gồ ghề, bước mưa lầy lội
Mùa thất mùa, buồn níu hẹp bước chân.

Đồi 57 có thêm tên đồi khát
Không chỉ đồi khát đâu, người cũng khát vô cùng
Khát giao thông, khát điện, khát nước
Khói thuốc guộn rầu, cha thả thinh không.

Rồi Suối Râm hát tình ca chung sức
Rồi Long Giao tấu điệp khúc lòng dân
Một Cẩm Mỹ với niềm tin có Đảng
Cho hôm nay hạnh phúc đến vô ngần

Dân hiến đất làm đường, nước sạch về, điện sáng
Tuyến Long Giao liên xã Bảo Bình
Đường đồi đẹp chở sầu riêng, tiêu bưởi . . .
Chở công người bon bon dưới bình minh

Đồi khát nay không còn khát nữa
Sung túc túc nhà nhà, hướng đô thị không xa
Đồi khát sẽ lùi dần vào cổ tích
Còn lại đây một đồi trái và hoa

ĐỒI KHÁT NAY KHÔNG CÒN KHÁT NỮA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

 

Nhĩ Cán Và Chuồn Chuồn

Mình ơi dìa bớ…bớ mình
Hôm qua vịt đói chết sình dưới ao
Heo trong chuồng cũng nhao nhao
Nhớ mình eng éc vừa gào vừa la.

Dìa đi mình ới mình à
Đang đêm Út Mót khóc ba bốn lần
Nửa khuya tốc chạy ra sân
Dậm chân rồi hỏi trăm lần “cha đâu?”.

Ngoài vườn chim chích chim sâu
Điểm danh thiếu một, đêm rầu rĩ đêm
Nhớ về chật ních như nêm
Mình ham vui để tui đêm gánh buồn.

Tui Nhĩ Cán, mình Chuồn Chuồn
Khi vui mình đậu khi buồn mình bay
Tui mà sớm biết như này
Thì chẳng gật, cho thầy lầy ế chơi.

Nỉ non ngon ngọt trổ mòi
Tui ưng giờ bỏ choi loi một mình
Biết hồi đó cứ mần thinh
Chín lơ chín lửng thúi ình cũng cam.

NHĨ CÁN VÀ CHUỒN CHUỒN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Câu Hò Chợ Nổi

Ngày này phiên chợ mùa ngâu
Bình minh làm chứng tình đầu khó quên
Câu hò chợ nổi đưa duyên
Tình sông nước, tôi, em, miên man hò.

Cùng lênh đênh cuộc thương hồ
Cùng neo đậu bến lô nhô rách lành
Bên tui bẹo bán cam sành
Sầu chung không bẹo, em dành sầu riêng.

Bển hò ngọt lịm nghe ghiền
Đây ca vọng cổ có duyên lại mùi
Em ngồi búi tóc trên mui
Bao vòng vấn, bấy tình tui mặn nồng.

Hoàng hôn sắc tím pha hồng
Có người bỏ bến lấy chồng xứ xa
Câu hò đối lại đáp qua
Nay hò ên, với bao la nỗi niềm.

Một tui đôi mắt ướt mèm
Túm ngày gặng hỏi, túm đêm than phiền
Than nhớ cái lúm đồng tiền
Hỏi cô bẹo trái sầu riêng đâu rồi?.

Sầu riêng em bán buông đuôi
Em đi mang cả nụ cười của sông
Cam buồn bạc lá chiều đông
Câu hò chợ nổi mênh mông tình buồn.

CÂU HÒ CHỢ NỔI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Lá Thư Người Lính

Biên cương!
giọt sương còn ngậm cỏ
Gió nép vào cây thì thào bỏ nhỏ
Gió nói gì mà đoá mua rừng e thẹn rung rinh.

Lá cứ đong đưa để anh quay quắt nhớ mình
Đêm viễn biên trăng treo vọng gác
Bỗng thèm một cái ôm thèm bờ môi mộc
Thèm canh cải trời mẹ nấu với riêu cua.

Gió còn địu đông nên se sắt lạnh lùa
Mình qua mẹ dựa lưng cho đủ ấm
Cưới được hai rằm đã xa nên nhớ đậm
Em quằng cả mây trời, anh rụm nắng biên cương.

Lính xa nhà gom nỗi nhớ vào quê hương
Tổ quốc trong tim muôn đời vẫn thế
Trong Tổ quốc luôn có em và mẹ
Quê hương trong anh là ruộng lúa no đòng.

Là bông lục bình tím cả khúc sông
Hết mình với quê vừa trôi vừa nở
Là câu vọng cổ mẹ vắt ngang miền nhớ
Là xuồng trăng nước đỏ, đêm khua vội tìm cha.

Mẹ với U Minh cứ sâu thẳm cứ đậm đà
Tràm cứ xanh bạt ngàn ngút ngát
Dù ngọn chướng có thổi sâu để vết sầu thêm bỏng rát
Mẹ vẫn nhớ về cha trong dào dạt hương tràm.

Nơi cột mốc biên cương mảnh đất cuối trời Nam
Anh mãi yêu em yêu sắc hương đồng nội
Yêu đoá muống đồng bôn ba chìm nổi
Vẫn một đời chung thuỷ với bờ quê.

LÁ THƯ NGƯỜI LÍNH
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tiếng Lòng Phương Nam

Đờn ca tài tử trên sông
Nghe như gom cả tiếng lòng phương Nam
Trăng treo gió mát neo vàm
Nhịp song lang gõ vào đam mê mình.

Hoàng hôn hay ánh bình minh
Dòng kinh hay khóm lục bình trôi trôi
Tiếng mưa tiếng cá vẫy đuôi
Mái tranh hay khói mẹ tôi đốt đồng.

Chẹt ghe sông nước bềnh bồng
Buồn vui, cay đắng, long đong, ngọt ngào
Hai mươi bản tổ dạt dào
Một miền sông nước gom vào câu ca.

Bao nhiêu mệt nhọc như là
Biến tan nhường chỗ cho hoa lá cành
Miền Tây nhân nghĩa ngọt lành
Cứ tươi, cứ thắm, cứ xanh bên đời.

TIẾNG LÒNG PHƯƠNG NAM
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Biết Người Ấy Của Má Còn Được Bao Mùa Thay Áo Mới Cho Mai

Má!
Cội mai năm nay chắc ngóng mòn ngóng mỏi
Đôi vợ chồng già mỗi năm cứ chạp rằm
Lặt mùa cũ để nắng mưa gội tắm
Thay áo mới hoa vàng cho mai rực rỡ chào xuân.

Huốt mấy bữa một bóng gầy lúi húi
Lặt nhớ thương lặt trụi cả ráng chiều
Quẹt vào đêm người ấy ngồi rê bập
Nhả một nỗi sầu, lại hớp mấy ngụm đau.

Như bao ngàn người, không mộ bia, không về đất
Má theo khói thiêu làm mây trắng trôi trời
Năm nay xuân không về thành phố
Cội mai nhà trổ một đoá mồ côi.

Con vẫn xa nhà, tuyến đầu chống dịch
Đành nỗi đau tạm vắt phía cạn ngày
Phút ngơi nghỉ lo cứ len vào dạ
Biết người ấy của má còn được bao mùa thay áo mới cho mai.

BIẾT NGƯỜI ẤY CỦA MÁ CÒN ĐƯỢC BAO MÙA THAY ÁO MỚI CHO MAI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Về Ôm Lưng Áo Mẹ Quê Bên Chiều

Chiều nay cơn gió đi nghiêng
Chui vào búi tóc mẹ hiền mà hôn
Là thương tiếng thở dập dồn
Lưng còng gánh lúa ngang con đê oằn.

Cái ngày quyết chiến Bàu Bàng
Cao su bom xối đạn phang lả cành
Cha không về, trắng năm canh
Mẹ thành goá phụ đội vành khăn tang.

Cổng dinh độc lập xe tăng
Húc rồi đã đổ giặc hàng, mẹ ơi!
Con sắp được gặp mẹ rồi
Nụ cười chiến thắng tràn môi tươi giòn.

Hoà bình mốc chỉ mét hơn
Nghiệt oan đạn giặc cướp con mẹ rồi

Mất chồng giông kéo đen thui
Mẹ tôi xúc lúa ra ngồi sân phơi.

Mất con nắng rát da người
Mẹ đem chậu hứng mưa rơi hiên nhà

Nền trời ký hoạ đồng xa
Cò gầy sụm giữa ta bà, rộng rinh.

Bông bần trổ tím bờ kinh
Không là biền biệt khi tình dâng quê
Con trong lọn gió ngày hè
Về ôm lưng áo mẹ quê bên chiều.

VỀ ÔM LƯNG ÁO MẸ QUÊ BÊN CHIỀU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Phép Về Thăm Mẹ

Phép con về, đã rằm giêng
Mà cội mai mẹ còn nguyên tết kìa
Lóc trê bắt được dưới đìa
Phần con rọng lại hôm kia đến giờ.

Nén hương con thắp bàn thờ
Mẹ kề bên, khấn bằng thơ tự trào
“Con nhà lính, tết muộn sau
Cơ mà vẫn thấy tự hào ông ơi! “.

Vườn mẹ luống cải xanh ngời
Liêu xiêu mấy giậu mồng tơi sân nhà
Mưa quê thấy một mẹ gà
Thương con gồng cánh xoè ra làm dù.

Nửa khuya gió rít hù hù
Nghe bịch bịch…tiếng mù u rụng chiều
Thót lòng tưởng bước mẹ xiêu
Nỗi lo lắng cứ lều bều trôi ngang.

Mẹ dìu gậy dáng xê xàng
Vẫn chăm xuân để rực vàng cội mai
Phép về thăm mẹ ít ngày
Lính đi úp mặt vào tay giấu lòng.

PHÉP VỀ THĂM MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nụ Cười Đồng Khởi

Tóc bông mía rồi mẹ ơi!
Mà sao môi mẹ nụ cười vẫn kiêu
Mỗi khi bên chạng vạng chiều
Chuyện xưa giặc bị hoả thiêu tinh thần.

Bến Tre xuất hiện đội quân
Tay không súng, và đôi chân không giày
Không quân phục, không sao cài
Chỉ khăn rằn vắt chéo vai thôi hà.

Quần đen với áo bà ba
Chẳng phân biệt trẻ hay già gì đâu
Cụ bà tay xách cơi trầu
Con thơ mẹ địu trước bầu sữa căng.

Rách lành nón lá lăng xăng
Đội mưa đội nắng mà rằng vẫn xinh
Đánh giặc bằng cách biểu tình
Đánh bằng lý lẽ thông minh trí tài.

Lừng danh quân đội tóc dài
Đội quân có một không hai trên đời
Sáng tạo hợp pháp kịp thời
Đồng lòng, chung sức, chung hơi, thắng tà.

Mẹ tôi kể chuyện xưa mà
Nụ cười hãnh bảy kiêu ba ghép vào
Môi trầu tươi rói đẹp sao
Nụ cười đồng khởi tự hào Bến Tre.

NỤ CƯỜI ĐỒNG KHỞI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.