Bút danh: Hoa Hồng

Tác giả: tranngochoa Trang 5 của 34

Cánh Chim Rừng Của Chiến Khu Đ

Ơi cánh chim của rừng chiến khu Đ
tung cánh bay bao mùa không biết mỏi
cõng Chơ Ro trên lưng quên mình bao tuổi
như già làng Năm Nổi
vỗ nhịp cồng chiêng quê mẹ
vỗ nhịp điệu lý quê cha.

Hỏi những trảng cỏ và những cung đường mòn
hai cuộc chiến đã qua
còn in dấu chân người giao liên mang tình yêu Chơ ro bất diệt
bút lá rừng có ký hoạ trên nền trời Vĩnh Cửu
một ông “Năm củ chụp”
một già làng yêu nước
gùi trên lưng Tổ Quốc Việt Nam.

Ché rượu cần đâu làm ta say
mà câu hát đối đáp mừng nhà nhà ấm no hạnh phúc
nhịp cồng chiêng và nụ môi cười
đã làm ta yêu quá hoá say
khép mắt thả hồn, chân nhịp tay quay.

Ơi! Chơ Ro
ngày con chim đầu đàn ngưng hót
cả đàn cùng im bặt
gió nấc
rừng rũ lá mặc niệm cúi đầu.

Ơi! Sa Mách, Suối Ràng
ơi! Núi rừng nương rẫy
ơi! những cánh chim còn lại
hãy xanh trong để đẹp đời
hãy bay cho đẹp vùng trời Chơ Ro.

CÁNH CHIM CỦA RỪNG CHIẾN KHU Đ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Người Mẹ Xứ Dừa

Mẹ nhớ gì mà xõa tóc hong trời?
Lúc khờ lúc khôn, mới cười lại khóc
Lúc vẫy đọt dừa “xuống đi các con, tụi nó vừa mới rút”
Lúc xách cơi trầu quơ gậy thét “xung phong”.

Vết thương chiến tranh trong cơ thể chạy lòng vòng
Tiếng gì cứ ong óc trong đầu như bom rung thế
Tin đưa về cha hy sinh nơi trận địa
Mẹ thấy Dòng Ba Lai hôm ấy chảy ngược dòng.

Rồi một đêm nhận ám hiệu bên sông
“Tụi nó tới rồi các con rút ngay cho lẹ”
“Việt cộng đâu?” dùi cui quất vào đầu mẹ
Tỉnh dậy, hỡi ơi! nhà cửa cháy rụi rồi.

Chạng vạng chiều nồi cơm tiếp tế đang sôi
Tin báo “thằng Hai hy sinh nơi chiến tuyến”
Ngày khoai nhổ xong xuống xuồng chưa kịp chuyển
“Mẹ ơi! anh Ba mình giặc giết lúc nửa đêm”.

Thằng Út vào chiến trường biên giới tây Nam
Nay vẫn chưa về đau nhân gấp bội
Ngày mắc võng ru con, đêm luộc khoai mẹ gọi
“Món con thích đây về ăn đi Út cưng…ời”.

Tiếng thạch sùng cứ chắt lưỡi song đôi
Đệm tiếng sụt sùi, tiếng ầu ơ của mẹ
Ngoài kia thu nhớ ai ngâu rớt sầu quạnh quẽ
Trong này mẹ nhớ gì mà đôi mắt cũng dầm mưa.

NGƯỜI MẸ XỨ DỪA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Yêu Lần Nữa

Xưa ngồi ghẹo “nắng bẽn la bẽn lẽn
Nắng Đồng Nai như con gái vậy nà
Đã đến chơi còn thập thò mắc cỡ
Chẳng vào nhà cứ núp ló hàng ba”.

Giờ phiên ta lại tẽn tò như nắng
Có nhầm không? Chốn cũ đây sao ta?
Phố chen chúc tầng cao nhìn rớt nón
Xưa lưa thưa lớt phớt những căn nhà.

Hơn ba trăm năm, rừng hoang rậm rịt
Tiền hiền khai hoang mở đất mà nên
Nai kéo về bên cánh đồng liền khoảnh
Là nợ duyên Đồng Nai đã thành tên.

Ta đã đến chiến khu Đ bám trụ
Thuở đạn bom quân xâm lược xới cày
Khí phách quân dân hướng trời ngún lửa
Để ta yêu da diết một Đồng Nai

Hoà bình về, hố bom thù dày đặc
Đất địa cạn kiệt thôn xóm hoang tàn
Cuộc hồi sinh từ bàn tay khối óc
Công nghiệp vươn mình, sức sống tràn căng.

Qua Vĩnh Cửu nghe trẻ ca đối đáp
Làng rừng Chơ Ro theo Bác Hồ xưa
Vào Mã Đà thăm những ngôi mộ gió
Đứng nghiêm chào nước mắt chảy từa lưa.

Bỗng ước được làm chú dòng dọc nhỏ
Vào rừng sâu kiến trúc những công trình
Võng tổ treo đong đưa bên đồng đội
Và mỗi ngày ríu rít đón bình minh.

Tuổi gậy dìu ta lại yêu lần nữa
Một Đồng Nai duyên dáng phồn vinh
Rất đậm sâu như ban đầu cái thuở
Định quán đêm nao ta rót tràn tình.

YÊU LẦN NỮA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Câu Chuyện Mười Năm

Như là một kẻ đi xa
Rong chơi phiêu bạt nay ta lại về
Thật ra là vẫn cận kề
Đồng bàng cánh sếu đê mê lòng người.

Như là đọ thảm với trời
Mạ đồng mà mượt xanh ngời viễn biên
Biên phòng trí dũng trung kiên
Trăng treo vọng gác bình yên Giang Thành.

Như là em rất hiền lành
Áo bà ba đẹp bức tranh ruộng cày
Mẹ quê bàng lả nhịp chày
Cha lưng trần, lưới cá ngày nước lên.

Như là quê gội mưa đêm
Xinh xinh áo mới vừa mềm mại thay
Ngày nào mặt úp đất say
Lúa đồng èo uột quắt quay vụ mùa

Trên nắng khét dưới phèn chua
Âu lo trĩu nặng khổ thừa, mi cay

Miệt mài trộn với hăng say
Mười năm gắng sức nay thay đổi nhiều.
Trẻ thơ mắt vắt lưng diều
Mái trường tà áo bên chiều gió bay.

Giang Thành nay đã dạn dày
Chung tay chung sức vun đầy đặn thêm
Can trường đi với trung kiên
Mồ hôi ngào đất mà nên quê này.

CÂU CHUYÊN MƯỜI NĂM
Tác giả Trần Ngọc Hoà

.

Mình Ơi Đâu Cũng Là Quê

Lại gọi tên anh trong thương nhớ nghìn trùng
mùa thu chở em về, nơi có những cội đa hơn trăm năm tuổi
nỗi nhớ theo em rong ruổi
từ quan họ ngọt ngào
em lần vào điệu lý để tìm anh.

Em đã nhìn thấy anh trong dáng cây trung quân
Thấy chàng trai cõng quê hương đi trong đạn lửa
tím rịm hoàng hôn khi anh không về nữa
nhưng chẳng là biền biệt nghìn trùng
khi tim mình dâng Tổ quốc dâng quê.

Em đội nón quai thao để anh dễ nhận vợ tìm về
vết thời gian cứ bám tuổi đời mà gặm
giờ môi trầu chứ còn đâu môi thắm
người hy sinh không già, còn người chờ đợi nơi quê nhà tóc đã bông mía bông lau.

Khói hương cay mắt chứ em có khóc đâu
khô từ lúc nào chẳng rõ
anh không về em giăng mành nỗi nhớ
nghĩ về những ngôi mộ gió
lệ chảy trong lòng chứ mắt chỉ khóc khô.

Em vẫn dõi theo anh trong khúc nhạc lời thơ
trong sắc áo màu cờ, bốn mươi lăm năm Đồng Nai giờ văn minh giàu đẹp
bao vết tích chiến tranh, hố bom dày đặc
nay tự hào dáng đứng phồn vinh.

Em về Mã Đà thỏ thẻ cùng mình
làm vợ được dăm ngày
làm dâu mấy mươi năm thuỷ chung em giữ vẹn
Đất đỏ Đồng Nai đã mở lòng đón người về từ cuộc chiến
hoá trung quân giữa lòng rừng
hãy xanh như đã từng
mình ơi! đâu cũng là quê.

MÌNH ƠI! ĐÂU CŨNG LÀ QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Về Thăm Đồng Đội

Tao về ôm lấy gốc đa
Vòng tay chỉ một phần ba ơi mày
Về già tao quắt thài lai
Còn mày ngược lại mỗi ngày to thêm.

Mày trong tán lá xanh mềm
Che quê bóng mát giữa nền trời trưa
Mày trong rễ, vạn tay đưa
Bám quê bám đất ngày mưa bom cày.

Mày trong cứng cáp thân cây
Hoá thân một dáng đứng đầy kiên trung
Chiến khu Đ mãi lẫy lừng
Rưới rượu trắng, mời người hùng về say

Biết bao đồng đội nằm đây
Sống trong ngọn cỏ tàng cây mà ngời
Hoá thân vào đất để tươi
Hoá trung quân đứng giữa trời mà xanh.

VỀ THĂM ĐỒNG ĐỘI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tìm Về

Trời Ranh Hạt còn mưa thì nỗi nhớ vẫn còn
Những xanh xưa ùa về trên lá cỏ
Dấu tiền nhân còn in đâu đó
Ta tìm về địa chỉ đỏ còn đây.

Không có lòng dân sao trụ nổi căn cứ nơi này
Không có lòng dân không có ngày thống nhất
Đâu có những vắt cơm, những căn hầm bí mật
Giữa một bầy ác quỷ khát chiến tranh.

Đò sông Trẹm còn chờ, nước Chắc Băng còn trong
Ta nhìn nhau tóc đều màu bông mía
Bà má nuôi quân, gậy dìu đi nhưng nụ cười vẫn thế
Vẫn kiêu hãnh Việt Nam, vẫn bất khuất kiên cường.

Ban biện Phú giờ tràm ngút ngàn thương
Hoa công ơn bung từng chùm trắng muốt
Ngắm đê bao nước tưới xanh đồng ruộng
Ngắm nông thôn nhà mới tầng cao.

Ký ức ùa về khắc khoải chao dao
Vĩnh thuận còn trăng thì vẫn còn nỗi nhớ
Chắc Băng còn nước thì lòng dân còn mở
Rộng vòng tay tha thiết đón ta về.

TÌM VỀ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nghe Dừa Cùng Gió Hát Lời Nước Non

Vì thương lục bát quê dừa
Ta tìm đến một ngày trưa trợt rồi
Cù lao xanh đọ thảm trời
Chỉ hàng dừa với em thôi đã tình

Dịu dàng gương mặt quê xinh
Chạm nhau một ánh mắt tình quê ơi
Yêu trang sử ấy rạng ngời
Yêu dừa, yêu đất, yêu người Bến Tre

Yêu từ cái rất quê quê
Bờ ao dừa xoã tóc thề khoe duyên
Yêu qua phố thị lên đèn
Tầng cao mút mắt phố chen chúc người

Ngó lên dừa nặng nước rồi
Ngó xuống tôm cá vẫy đuôi bơi đùa
Đồng vàng lúa trĩu hương đưa
Thuyền về khoang nặng gió lùa trùng khơi

Tóc dài nón lá dừa ơi!
Làm nên đồng khởi một thời xanh xưa
Vì yêu lục bát quê dừa
Ta về bám rễ dạ thưa thiệt thà

Lạ kỳ! chưa chạm môi mà
Hương dừa đã quyện vào da thịt rồi
Nhẹ nào em! Bước nhẹ thôi
Nghe dừa cùng gió hát lời nước non.

NGHE DỪA CÙNG GIÓ HÁT LỜI NƯỚC NON
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tổ Quốc Và Đôi Bàn Tay Mẹ

Tết này con không về được mẹ ơi!
Thèm được gió địu về mùi hương bưởi đắng
Thèm cả mùi quai nón mẹ ra đồng mồ hôi khẳm mặn
Mùi khét nắng sình non trên mái tóc đứa em khờ.

Con gom hoàng hôn màu cánh kiến vào thơ
Đêm giao thừa
đồng đội miệng ai cũng hát mà bụng cồn cào riết
Mùi quê sao cứ trào da diết
Tết này chắc mắt mẹ lại rưng trông.

Con khắc đôi bàn tay nâng bình minh rực rỡ sắc hồng
Cây phong ba già nhánh túa cong queo, mà con ngỡ bàn tay mẹ guộc gầy đầy vết cứa
Bàn tay giã bàng tước bồn bồn máu tứa
Nuôi lớn đàn con dâng Tổ Quốc mẹ ơi.

Tổ Quốc ngày con sinh ra là bàn tay mẹ đưa nôi
Tổ Quốc ngày con chập chững là bàn tay tay mẹ đỡ nâng dìu dắt
Tổ Quốc ngày con trưởng thành có máu từ bàn tay mẹ hòa trong đất
Cho tràm vươn cao cho cây lúa xanh đòng

Tổ Quốc ngày U Minh hứng long đong
Tay mẹ đào hầm nuôi quân đánh giặc
Tổ Quốc ngày thanh bình tay mẹ đà khô quắt
Lại chậm chùi vạt áo tiễn con ra với Trường Sa.

Tổ Quốc trong con lớn dần lên theo khúc dân ca
Tổ Quốc linh thiêng trong từng đường cày thửa mạ
Tay mẹ quắt queo vẫn cố nâng bình minh cho thêm xanh chiếc lá
Tổ Quốc và bàn tay mẹ
Với con là tất cả Mẹ ơi!

TỔ QUỐC VÀ ĐÔI BÀN TAY MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Đủ

Mẹ đâu đã nói gì nè
Chỉ áo tơi với nón mê dãi dầu
Cánh cò vỗ nhịp ca dao
Đủ quê rót những ngọt ngào, mênh mông.

Chỉ hoàng hôn thả sắc hồng
Và em gánh lúa eo cong qua cầu
Lá gió đã phải lòng nhau
Đủ chiều gieo cả vạn câu thơ tình.

Bé ngồi, đôi bím tóc xinh
Tiếng ê a đọc lúc bình minh lên
Đàn gà mổ thóc kế bên
Hậu vườn rau nhỏ làm nền, đủ quê.

Cha cặm cụi vá bờ đê
Kề bên mẹ vấn thuốc rê loa còi
Gu cha hút phải bập môi
Mắt ôm lúa, khói phả trời, đủ quê.

Đâu cần định nghĩa làm gì
Chỉ bấy nhiêu đã là quê hương rồi
Cánh đồng, mẹ, với em thôi
Đủ anh gieo cả một trời văn thơ.

ĐỦ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.