Bút danh: Hoa Hồng

Tác giả: tranngochoa

Hồn Quê Dáng Phố

Lối vào Vọng Kim Lang

Ta đi giữa Bình Chánh quê hương
Nghe ai hát lời thương lời nhớ
Thương mảnh đất ngời trang sử đỏ
Nhớ ơn người đi giữ nước giữ quê.

VỌNG KIM LANG

Xin cảm ơn người đang – tô điểm cho quê này
Dáng đứng thêm dạn dày – và gương mặt trẻ trung đẹp xinh
Xây đắp quê hương mình – đẹp giàu ấm no phồn vinh
Đây rồi con đường xây đời hạnh phúc – mở ra gọi mời
Về đây ta rót men cay
Dưới trăng sáng soi ta gầy – là gầy – mối duyên cùng xây
Uống xong chén ân tình đầy mà thương hoài nết quê rồi say
Nào đâu say bởi men cay – ta say nghĩa tình nơi đây
Say từ tình người chung xây – Tim đã yêu nào hay.

Bình Chánh ơi! Ta đã yêu rồi vì bởi quá mê cái huyện thị vừa mộc mạc nét quê vừa kiêu sa dáng phố. Yêu gương mặt nên thơ, yêu tình người rộng mở, và yêu luôn từng hơi thở của quê…

VỌNG CỔ

1- …này.
Tim nhịp rộn tưng rồi nhớ mãi yêu hoài.
Ta xin quê được về cùng chung sức, hùn hạp nụ cười hợp tác chung xây. Đã yêu rồi khí phách nơi đây, yêu tình người tròn chung vẹn thuỷ. Ta yêu luôn sự bền bỉ dạn dày, vượt gian khó chung xây cho quê ngày khởi sắc.

(Phi vân điệp khúc đoạn cuối)

Đã – đã yêu vô vàn – một miền liệt oanh – trú nơi ngoại thành
Tên Bình Chánh – Sử ghi trang này
Người xưa – kiên cường giữ quê
Người nay – can trường tô điểm quê
Lần theo – con đường Đảng, Bác đi.

2- Về nơi đây gối đầu trên tay phố, Phố Huyện và ta đã duyên nợ tự khi nào.
Về cùng nghe khúc nhạc tự hào.
Khúc nhạc giục lòng ta thôi thúc, hãy cống hiến hết mình cho giàu đẹp quê hương. Khi ta đến quê ôm lấy mà thương, cho ta thường trú trong bao dung lòng mẹ. Cho ta vươn cùng cho ta mạnh mẽ, dạy tận tình ta cách chảy để trong veo.

HÒ NAM BỘ (vô vọng cổ câu 5)

Hò ơ…
Có con sáo quê mang hương đồng nội
Nhịp ca dao vội bay về hướng thị thành
Đứng trên nóc phố, nó hót giọng thanh thanh
Mãi yêu Bình Chánh ơ hò…
Hò ơ…
Rằng yêu Bình Chánh, bức tranh thanh…

VỌNG CỔ

5- . . . bình.
Nơi có câu hò Phương Nam vừa ngọt lại vừa tình.
Có cung đàn gảy tiếng xưa réo rắt, lời Láng Le – Bàu Cò lời Láng Sấu vọng vang (-)
Lung bưng đó giờ đường xá thênh thang, nhịp sống rộn ràng xênh xang áo mới. Đường dân công hoả tuyến đi không biết mỏi, phải trung liệt hương xưa nâng bước chân mình.

LÝ MỸ TRÀ

Những bôn ba đã trôi qua giờ bình yên xứ này
Nhịp chung xây – tự hào thay – dáng đứng quê hương
Thế kiên cường – vóc can trường – gương mặt toả nắng
Gắng chúng ta cùng gắng, để quê Bình Chánh
Luôn sáng ngời – trong non sông Việt Nam.

(về xề câu 6)
Con sáo sậu đậu trên tầng cao mới
Hót bằng giọng quê khúc nhạc tự hào.

Bình Chánh vươn tới đẹp giàu
Đi theo tiếng gọi tự hào vì quê
Người về hợp tác đều mê
Mê hồn quê dáng phố, mê lối về yêu thương./.

HỒN QUÊ DÁNG PHỐ
Tác giả Trung Tân – Trần Ngọc Hoà

Cái Lu Của Nội

NÓI LỐI:

Thằng Lượm ngồi vẽ rất say mê
Nó vẽ bức tranh quê có hàng lu và một cụ bà tóc màu bông tràm trắng
Đang vẽ một cánh tay phủ những cụm cỏ gà lên nắp
Mắt nó bỗng ướt mèm nhoè cả bức tranh.

Mỗi lần có ai đó hỏi, sao cháu lại hay thích vẽ những cái lu? y như rằng sau ít phút trầm tư là câu chuyện kể hoài không muốn dứt. Lần nào kể trong mắt nó cũng là một bầu trời với những đám mây sũng nước, báo hiệu một cơn mưa mùa hạ sắp rơi . . .

VỌNG CỔ

1/- …buồn.
Nó ngâm những câu thơ nội nó hay ngâm khi la lả cánh chuồn.

(Ngâm hơi LVT)

Cái thời lu chẳng để hiên
Lu âm trong lòng đất, lu khát thèm giọt mưa (-)

Rồi mỗi khi trở trời, bấc lọt liếp phên thưa, vết thương của dùi cui tra tấn lại hoành hành.
Nội chạy ra ngoài dở mấy nắp lu, cơm nước đưa vô rồi nói là ngồi canh lính.

VĨ TRĂNG THU

Ngày mưa xúc gạo trong bồ
Ngồi sân phơi rồi ngóng đợi
Ngày hong rát rạt da người
Chạy vô gom thùng lấy chậu
Ra hiên nhà – ngồi hứng mưa
Vừa hứng vừa – ngâm khúc xưa.

(về vọng cổ câu 2)
Giọng ngâm gì mà nghe rát ruột rát gan
Mỗi lần nội ngâm là tía má nó đều rưng mắt.

(ngâm hơi lục vân tiên)
“Cái thời ơi hỡi cái thời
Lu không đựng nước mà đựng người hỏi đau chưa?.”(dứt câu 2)

CHIÊU QUÂN

Lu bây giờ – bên hiên đợi
Giọt ngọc trời – tuôn mát rượi
Mà nội sao vẫn đợi
Một người đi giữ nước chưa về
Lúc khờ khờ lúc lại tỉnh queo
Xuân về bầu trời én liệng
Nội nói trực thăng chứ đâu phải chim trời.

Lâu lâu có các cụ già từ miền Trung Miền Bắc. Họ ghé nhà thăm ôm cháu ôm bà rồi ôm lu mà đỏ mắt, môi mấp máy chẳng thành câu mà nước mắt rịn trong . . .

VỌNG CỔ

5/- …lòng.
Cái lu với nó giờ đây quý giá vô cùng.
Các cụ nói nội nó hứng trên người bao vết trận
để cho nhiều người thân thể được vẹn nguyên (-)
Cho đất nước này mãi mãi bình yên
Nam Bắc đoàn viên non sông liền lạc.
Chiếc lu xưa nội âm trong lòng đất
che chở những người con giữ nước giữ quê nhà.

LÝ NĂM CĂN

Trời thu mưa ướt mèm trưa
Còn ai ngâm khúc ru xưa
Nước mắt nó tuôn theo mưa
Nội đi gió mây nấc nghẹn
Hàng me mắt lá vàng hoe
Bầy chim ngưng hót ngọn tre
Hoa muống triền đê
Tím ngắt đường về.

(về xề câu 6)
Nó vẽ một hàng lu và cụ bà tóc trắng
Khệ nệ tay bưng mấy cụm cỏ gà.

Tía nó nói đây là gia tài của nội là của để dành
gia tài là lòng yêu nước hy sinh không nệ
Cháu con uống giọt ngọt lành
Sống trong khung cảnh thanh bình chớ quên.

CÁI LU CỦA NỘI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Vắt Cơm Đỏ

Lối vào Nam Ai

Mùa nước nổi con trăng cũng ướt mèm
Bông điên điển vàng xuồng ba lá
Câu vọng cổ nghe mùi đến lạ
Mùi như lời tỏ tình của con trai nhà . . .

NAM AI (8 câu)

...quê.
Bậu ơi cho Qua theo cùng
Ký ức về loang đỏ mặt sông
Có người nhớ thương chồng
Năm nào cùng dì Bảy cô Ba
Tiếp tế tận rừng xa
U Minh khói lửa ngút trời
Tràm xơ xác tả tơi
Nay hoa công ơn nở rộ trong lòng
Bốn mươi mùa cây ghi nhớ đơm bông
Lời hứa còn lơ lửng giữa xanh trời
Đưa người về qua bến sông
Ba chén cơm lưng và dĩa khô cá chạch
Mớ đọt lang tui mới luộc xanh ngời
Ông ơi bếp lửa đã cời
Ông và đồng đội mau về đi ông.

HÒ VÀO VỌNG CỔ

Hò ơ…
Gió bưng biền đang thổi, thổi rất sâu
Điệu Nam ai gợi sầu đót đắng
Hương tràm chơi vơi hong con nắng
Mà nỗi nhớ cứ đu theo nhịp khua . . .

VỌNG CỔ

1- …dầm.
Tui ngồi đây chỗ ngày xưa có cái ôm chầm.
Chỗ ngày xưa đêm trăng còn một nửa, tui vấn thuốc sùi mà quên mang quẹt lửa cho ông.
Ông than lạnh bắt thền tui một nụ hôn, chiếc lá tràm xanh rung rinh cười e thẹn.
Lần tiếp tế này là thau dưa muối bồn bồn, nồi cá rô non thắng nước màu kho sả.

2- Suốt thâu đêm dì Hai và mấy má, vò năm mươi nắm cơm và ram mặn chảo cua đồng.
Gửi vô lung cho các con được no lòng.
Tui về chưa bao lâu thì chú bảy cò mình lấm lem sình đất, chị ba ơi! anh ba và anh em. ….đã. . đã…trời ! …đất như lún dưới chân.
Bữa cơm cuối cùng vắt cơm màu đỏ văng tứ lung bưng, tràm tứa máu tươi, ông bỏ tui đi không hẹn ngày trở lại.
Ông đội hy sinh đi về phía miền xa ngái, tui vọc nỗi nhớ chồng trong nước đỏ U minh.

LÝ TRĂNG SOI

Đêm rừng xanh, gió nấc trên cành
Hương tràm đong đưa kết câu thơ vần
Nhớ ùa về trong mắt ai thâm quầng
Chừng như, vòng tay ai đó ôm vào hư không
Chừng như thu khóc bên sông
Heo may về ngỡ như gió lạnh từ đông.

Mùa điên điển vàng bông ai chở câu hò qua sông để se lòng góa phụ. Con trăng cũng dầm mình trong nước lũ vũ khúc trăng thu hay tấu khúc thương…

VỌNG CỔ

5-…chồng.
Nước cũng nhớ ai mà khi lớn khi ròng
Thuốc sùi tui vấn rồi đây nhưng tui không mang quẹt lửa, để có cơ hội cho người ta bắt thền tui một nụ hôn.
Ông biết rồi hén đừng chọc quê nghen, đùa cho vui chứ tui mồi rồi đây ông và anh em hút đi cho đỡ lạnh.
Gió nam non thổi sâu cho lòng thêm quạnh, sợi nhớ sợi thương đu trên búi tóc bạc màu.

6- Bốn mươi năm rồi nỗi nhớ vẫn chen nhau, hương tràm như hơi thở ông ngày nào bổi hổi
Ông à ! Quê mình giờ đây nhiều thay đổi, bưởi buông hương báo mùa no múi vườn quê.
Tiếng máy cày vỡ đất mùa hò hẹn đang về, cầu Cái Lớn nỗi hai đầu nỗi nhớ
Đồng bồn bồn xanh rì câu duyên nợ, vụ nàng thơm bông trĩu vàng đồng.

Góa phụ chở nhớ sang sông
Để cho điên điển vàng bông bên đời
Thu xưa xanh tóc đưa người
Thu nay trắng tóc còn tươi tình già.

VẮT CƠM ĐỎ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chị Tôi Bắt Thền

Lối vào ngựa ô nam

Có ai muốn nhớ hoài những nỗi đau đâu
Chỉ tại con chim vịt cứ cắc cớ mỗi chiều ra bờ kinh gọi bạn
Còn hoàng hôn Chắc Băng lại thả cái màu tím ngắt
Vào đoá lục bình, loài hoa vừa nở vừa . . .

NGỰA Ô NAM

1- . . . trôi
Để tím dòng – ký ức của chị tôi

2- Đâu đắp đâu cơi
Mà nỗi buồn thương chẳng chịu vơi

3- Ngày đầy ắp – thêm thôi
Nhất là trong – những ngày ngâu nặng hạt

4- Bên sông – ai khảy đờn kìm
Nghe da diết – về tìm

5- Nhịp song loan gõ vào ký ức một đêm
Cho thương nhớ- nhiều thêm

6- Đàn đứt dây – lỗi nhịp câu xề
Đêm đạn bom – tư bề

7- Thôi rồi – từ nay chim vịt
Kêu chiều – lẻ loi

CÂU 1. Đừng bắt chị phải quên! khi còn đó lền khên những ngôi mộ không tên đếm hoài không hết. Và cũng xin ai đó đừng trách nỗi buồn gì mà cũ rích khi bờ quê con chim vịt vẫn kêu . . .

VỌNG CỔ

. . . chiều.
Vết thương chiến tranh đâu có ai muốn khượi muốn khều.
Chỉ tại giọt ngâu cứ rơi vào tháng bảy, đưa chị đến bên nấm mồ không có cốt chỉ có tên (-).
Bài song ca cổ ngày nào nay chị hát có mình ên, nghèn nghẹn ca rồi nghèn nghẹn bắt thền.
“Đã thập cổ lai hy rồi khúc nhớ khúc quên, không có anh kề bên rồi ai đâu mà nhắc”.

Câu 2- Chuyện hồi nẳm hồi năm xa lơ xa lắc, mà mỗi lần ngâu rơi lắc rắc lại rưng lòng.
Bốc nắm đất U Minh chị tôi gọi là chồng.
Mối tình trong chiến tranh sao mà thương quá, mới bỏ lễ cau trầu chưa kịp mặc áo cô dâu.
Vậy mà chị đã phụng dưỡng mẹ chồng được mấy chục mùa ngâu, đêm lén ra bờ kinh khấn anh về báo mộng.
Chỉ cho chị chỗ anh nằm để tiểu sành khỏi rỗng, để bia mộ đủ đầy cả cốt và tên.

NÓI LỐI:

Tháng bảy này cũng như tháng bảy mọi năm
Dáng chị vẫn liêu xiêu dưới cơn mưa chiều Vĩnh Thuận
Vẫn là câu bắt thền dễ thương, mà sao nghe quặn thắt
“Bài song ca chỉ có đào thiếu kép – bắt thền anh”

CÂU 5- Hồi còn má, má hay nhắc chị: Con đừng cứ hễ nhớ chồng là ra bờ kinh ngồi bứt cái cọng buồn mà quăng mà thả. Đừng thấy kinh rạch vỗ nhẹ hều rồi tưởng lòng nó không đau không vật vã, nhất là những câu chuyện chiến tranh lại quá xá đau . . .

VỌNG CỔ

…buồn.
Nó không ào ạt xô cũng không dữ dội cuộn cuồn.
Coi vậy chứ lụi hụi nó vỗ hết một cuộc đời khi nào không hay biết, nó chứng kiến quê này qua hai cuộc chiến tranh (-)
Xác người vì quê còn gửi sông rạch rừng xanh, nén lại đi con đừng để lòng kinh đau thêm nữa.
Đừng lén đội khăn xô vào những canh khuya nữa, lòng con bão dông lòng má cũng ba đào.

(Nói dặm): Kể từ hôm đó cứ đến mùa ngâu, đi thăm anh chị lại ngồi ca nho nhỏ

LÝ CON SÁO (4 câu cuối)

Ruộng động kìa bao la mướt xanh
Đó đê bao uốn quanh lượn quanh
Vụ đồng vàng vụ nuôi cá tôm
Anh về coi quê nay thiệt xôm.

(Về xề câu 6)
Nhưng anh không về để bài song ca trắc trở, mưa dột vào lòng chị tôi để nỗi nhớ ướt mèm.

Có ai muốn khượi lại vết thương chiến tranh đâu
Chỉ tại con chim vịt cứ cắc cớ kêu vào chiều chạng vạng
Mà bài song ca, ca mình ên nghe nó lãng
Tại anh biệt không về nên chị giận bắt thền anh.

CHỊ TÔI BẮT THỀN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trang 34 của 34

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.