Bút danh: Hoa Hồng

Tác giả: tranngochoa Trang 33 của 34

Vươn Lên Từ Những Cánh Đồng

(Lối vào) XANG XỪ LÍU

Anh có về Bạc Liêu với em không?
Xứ sở có cánh đồng hoa, nở giữa lưng chừng trời biển
Hoa chỉ có ba cánh thôi, không nhuỵ và không sắc
Mà lung linh trong ánh mắt bao . . . người .
Mà toả sáng muôn nơi
Đêm ngày mưa giãi nắng phơi
Vươn lên làm đẹp cho đời
Tả sao – cho hết lòng cảm phục
Khối óc bàn tay tầm cao trí tuệ
Giữa trời – biển sóng mênh mông
Lại trồng gieo được một cánh đồng
Cánh đồng này – mang tên cánh đồng điện gió
Công sức bao người – mồ hôi trộn gian nan mới có
Áp lưng ta – vào lưng cây hoa điện gió
Nghe niềm hạnh phúc thăng hoa – ơn người làm điện gió cho quê ta.

Anh biết không? Bà con xứ Bạc Liêu còn đặt cho cánh đồng điện gió một cái tên thiệt đáng yêu đó là “cánh đồng hoa chong chóng”. Chân dầm mặn trùng khơi thân ngoi lên trên cánh sóng, hoa đón gió trời xoay theo gió lộng tư . . .

VỌNG CỔ

1- …bề.
Để từ đây nguồn điện sạch theo về.
Mỗi khi bình minh vừa rũ nước, chiếu những tia nắng đầu ngày ấm áp lên quê hương (-)
Tia nắng xuyên qua cánh đồng lòng thương quá là thương – thương những cánh hoa thao thức suốt đêm ngày. Góp phần làm tươi đẹp một tương lai, cho quê này ngày một thêm tươi sáng.

HÒ NAM BỘ

Hò ơ…
Vườn trời trổ những bông mây
Biển hoa chong chóng nở đầy lung linh
Hai hoa cùng rộ trắng tinh
Cầu tình yêu đẹp, khúc duyên tình chung xây.

2- Con người đã chinh phục được thiên nhiên bằng trí tuệ – bằng niềm tin bằng chung sức chung lòng.
Để có hôm nay rộng khắp một cánh đồng.
Mang dòng điện về cho quê hương đất nước – rồi tiềm năng du lịch cũng sẽ được phát huy (-)
Thành phố sẽ lung linh bên vườn đô thị xanh rì – khu công nghiệp, resort, hotel sẽ mọc lên như nấm.
Khát vọng vươn lên chưa bao giờ thôi cháy bỏng – bên nết đất tình người hào phóng bao dung.

LÝ CÁI MƠN

Về Bạc Liêu
Mà nghe lúa hát
Biển sóng mênh mang
Thuyền về cá tôm đầy khoang
Mới nông thôn, vườn chim hót véo von đường về
Làng nghề đan đát lời trúc tre
Hỏi đan chi? đẹp ghê
Em trả lời – đan đẹp tình quê.

Thiệt ra Bạc Liêu quê em không chỉ vươn lên từ một cánh đồng điện gió. Mà nơi đây còn rất nhiều cánh đồng màu mỡ, được mọc phủ lên lấp đi bao vết trận của năm . . .

VỌNG CỔ

5- …nào.
Hai cuộc chiến qua đầy ắp những tự hào.
Kia cánh đồng lúa oằn bông thơm ngát – nông dân đã gieo hạt cần cù để gặt lấy bội thu (-).
Đó cánh đồng tôm tít tắp ruộng bờ – ngồi nghe nông dân kể chuyện con tôm ôm cây lúa.
Và những cánh đồng đầy bông muối trổ – bông nhỏ trên lưng diêm dân, bông lớn dưới lưng đồng.

6- Về nghe sông dạy cách chảy ngọt trong, bên cây xoài di sản nghe chuyện cha ông ngày mở cõi.
Học vườn nhãn trăm năm đội bão giông để xanh cành sai trái, nghe đất kể chuyện người trung liệt giữ quê (-).
Về nghe ngọt lịm tiếng un boong – em anh – muỗi hia, nơi ba dân tộc cùng đón bình minh xứ Bạc.
Về để lòng hoà theo bản nhạc – Dạ cổ hoài lang của cố nhạc sĩ Cao Văn Lầu.

Niềm tin toả sáng vươn xa
Tiểm năng khát vọng trổ hoa trên quê này
Nhanh về hợp tác chung xây
Dưới trăng ta cạn chén tình đầy cùng Bạc Liêu.

VƯƠN LÊN TỪ NHỮNG CÁNH ĐỒNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Xóm Guốc

THOẠI DẶM

NAM: Mình ơi! Xong chưa mình?

NỮ: Em xong rồi đây, mèng ơi! Hối gì mà hối dữ.

LÝ CON KHỈ

NAM: Mau nhắc ngay sắp nhỏ
Mang guốc mộc thiệt xinh
Phố nay cắt băng khánh thành
Anh muốn bên gia đình
Ngắm phố cùng chợ đêm
Ta thấy lòng yêu thêm.

NỮ: Mắc cái chi hối dữ
Nay ngộ thiệt à nha
Biểu mang guốc đi cả nhà
Ta nói…chi vậy cà?
Bao dép giày thời trang
Sao mà mình không mang?

NAM: Nói mình nghe nè! Dù thế giới thời trang dày dép tràn lan với bao mẫu mã thiệt sang đang ùa về như cơn lốc. Thì anh vẫn thích ngắm mình trong áo bà ba đi guốc mộc, coi nó thuỳ mị nết na mang nét đẹp Việt Nam…

VỌNG CỔ

1- …mình.

NỮ: Giỡn vậy thôi, chứ em đây vẫn nhất nhất chung tình.
Vẫn rất mê chú rể áo dài khăn đóng, mang guốc xuồng coi bảnh tỏn làm sao.

NAM: Còn anh vẫn yêu cô dâu mang guốc mộc cao cao, đi với áo dài Việt Nam duyên dáng biết nhường nào.
Chỉ nhớ lại thôi lòng cũng xuyến xao, cái nền nã dịu dàng đốn tim chàng trai Xóm Guốc.

2- NỮ: Hồi đó người ta tỏ tình thiệt ngộ, nói “Xóm Guốc và em anh thương ngang ngửa đó em à”.

NAM: Vì quá yêu cái nghề làm guốc, nên tình anh đã tỏ thiệt thà.

NỮ: Nhớ lúc mới về làm dâu nơi đây vô cùng nhộn nhịp – tiếng nói tiếng cười át tiếng gọt tiếng cưa.

NAM: Dù mồ hôi nhuộm đen bóng lưng trưa – đam mê vẫn thừa, vui từa lưa trong mắt.
Cái làng nghề có từ hơn trăm năm trước, vẫn mang nét cần cù mộc mạc hương xưa.

NGỰA Ô NAM

NỮ: Qua bao thăng trầm nghiệt ngã
Qua ba chìm bảy nổi chín linh . . . đinh.
Xóm Guốc quê mình vẫn mãi đẹp xinh

NAM: Trong thành phố văn minh
Cái làng nghề vẫn mãi lung linh
Vẫn sắc màu thiên thanh

NỮ: Chỉ nghĩ bâng quơ thôi lòng cũng sợ
Một mai Xóm Guốc thua buồn
Tiếng cưa gọt không còn

NAM: Thì con đường Xóm Guốc sẽ ra sao
Tiếng lóc cóc về đâu?

NỮ: Ngọn lửa niềm tin lại bừng cháy đỏ hồng
Khao khát dậy trong lòng

NAM: Giữ lửa làng nghề, một ngày guốc mộc
Sẽ đi vào thế giới thời trang.

Cái tên Xóm Guốc hôm nay không chỉ đi vào nỗi nhớ của riêng ai, mà nó đã thành tên đường của quê hương Thủ Dầu Một. Hộ làm guốc nơi đây dù chỉ còn thưa thớt nhưng thước tấc của đam mê vẫn không bớt một ly…

VỌNG CỔ

5- …nào.

NAM: Nghề truyền thống của cha ông vẫn đậm nét tự hào.

NỮ: Tốc độ công nghiệp hoá vô cùng ngoạn mục, diện mạo thay đổi từng ngày vươn tới tầm cao.

6- NAM: Đầu này phố thị xôn xao
Bàn tay hội nhập tầng cao gọi mời

NỮ: Đầu kia mộc mạc nụ cười
Tiếng cưa tiếng gọt rộn vui làng nghề.

NAM: Rồi hoa văn, sơn mài sẽ bắt mắt lên nghen, rồi thế giới sẽ được chiêm ngưỡng văn hóa truyền thống Việt qua đôi guốc mộc.

NỮ: Sông Sài Gòn còn xuôi về biển rộng – thì Xóm Guốc vẫn còn tiếng lọc cọc, tiếng gọt cưa (-)

NAM: Trời miền Đông vẫn da diết bốn mùa, thì khát vọng vươn cao chưa bao giờ thôi cháy bỏng.

NỮ: Rồi sẽ lại rình rang với thời trang guốc mộc
Kết hợp áo bà ba hay duyên dáng áo dài.

NAM:
Là nét Việt làng nghề truyền thống, là duyên quê
Đi đâu nghe tiếng lọc cọc lại nhớ về Xóm Guốc

NỮ: Dù giày dép thời trang có tràn về như cơn lốc
Em vẫn chung tình với guốc mộc mà thôi.

XÓM GUỐC
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Về Ôm Lưng Áo Mẹ Quê

Bài vọng cổ song ca nam nữ
(Giọng nam ca trong hậu trường)

LỐI VÀO PHỤNG HOÀNG

Nữ: Giọt nắng thanh bình nhảy múa trên bụi tre gai
Bầy sẻ cũng rộn vui hót bài đoàn viên Nam Bắc
Mắt khóc, môi cười, tay ôm chầm, tay bắt

1- Cờ đỏ sao vàng phấp phới tung . . . . . . bay.
Niềm vui dâng trong mắt

2- Vui nào bằng niềm vui thống nhất
Đất nước lạc liền một dải non sông

3- Ngày tiễn con đi
Mé sông quê bần trổ bông buồn

2- Mây mọng nước không trôi, cánh chuồn nghiêng gió
Vạt áo chậm chùi, mà môi má vẫn cười, tay vẫy tiễn con đi.

Ngày quê chẳng bình yên giọt nắng không rơi hiền ngọn chướng cũng triền miên quăng quật. Đạn réo bom rung niềm đau quặn thắt má dâng những đứa con cho Tổ quốc khi…

VỌNG CỔ

1- …cần.
Bao lần tiễn con đi là đêm trắng bấy nhiêu lần. Ngày lại ngày qua mỏi mòn trông ngóng, mong hoà bình để má ôm trọn vòng tay. Bến sông quê cội bần mãi quắt quay, bên cơn mưa miền tây bên vạt nắng đồng bằng. Bên cánh cò lội trắng muốt đồng năng, nỗi nhớ cứ đu theo vết hằn trên đuôi mắt.

VĨ TRĂNG THU DẠ KHÚC

Nam: Rằng con biết mẹ lo buồn
Triền sông bần già ngóng đợi

Nữ: Kìa quê lửa khói ngập tràn
Lời sông núi kìa thúc dục
Nam: Đời trai dâng nước non
Tình quê nâng bước con.

(Về vọng cổ câu 2)

Nữ: Dù mắt trũng màu chiều dù nỗi nhớ héo hon
Ánh mắt má vẫn dõi về phương ấy
Ý chí vững như bàn thạch vậy
Để con yên lòng nơi tiền tuyến diệt xâm lăng.

NGÂM THƠ

Nam: Con thèm nghe tiếng ru hời
Trưa bên cánh võng à ơi…ngọt ngào
Mất chồng nỗi nhớ xanh xao
Mất con mình má chênh chao giữa đời.

Nữ: Chiều nay có ngọn gió đi nghiêng úp mặt vào sông tiền làm dòng trôi gợn sóng. Lòng sông động hay lòng má động? Lòng trời nổi giông hay lòng má dậy ba . . .

VỌNG CỔ

5- …đào.

Úp mặt vào lòng tay má giấu đi tiếng nấc nghẹn ngào.

Nam: Mốc hoà bình chỉ còn tính bằng mét
Xe tăng húc đổ cổng rào dinh độc lập rồi má ơi!
Con sắp được về bên vòng tay má ấm hơi
Để hít mùi rạ rơm mùi nắng đồng khẳm khét.

Nữ: Mốc hoà bình chỉ còn tính bằng mi li mét
Viên đạn nghiệt oan cướp con của má đi rồi.

LÝ NĂM CĂN

Nam: Hồn con hoá gió đồng xa
Về ôm lưng áo bà ba

Nữ: Ôm nón lá chang chang trưa
Đồng dang muối lưng má mặn

Nam: Hồn con hoá đất ruộng quê
Vòng tay ôm lấy triền đê
Nâng bước mẹ quê
Gánh lúa chiều về.

(Về vọng cổ câu 6)

Nữ: Con trở về quê cùng lá cờ Tổ quốc
Ra ngõ đón con mà bước má cứ gập ghình.

Bông bần trổ tím bờ kinh
Không là biền biệt khi tình dâng quê.

Nam: Con trong lọn gió ngày hè

Nữ: Về ôm lưng áo mẹ quê bên chiều.

VỀ ÔM LƯNG ÁO MẸ QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trăng Vu Lan Về Cài Bông Trắng

NÓI LỐI

Vu Lan này con không về bên mẹ được mẹ ơi!
Phòng hồi sức có quá nhiều ca thở khó
Phố lập chốt giăng dây, những con đường phong toả
Đường về nhà mình bỗng xa quá là xa.

Sau ca trực đêm nay đồng nghiệp con đã mệt nhoài nhưng mắt ai cũng thức hoài không ngủ. Khu hồi sức đêm nay trời lốc gió, lốc không xoáy ở ngoài kia mà xoáy ở trong…

VỌNG CỔ

1- …lòng.
Thành phố đã đau mấy tháng rã ròng.
Phút mặc niệm người anh hùng áo trắng, giữa thời bình thầm lặng hy sinh.
Không được về đất mẹ dù nguyên vẹn xác thân, ống nghe còn đây áo beluse còn đó. Anh đã hiến rồi hơi thở tâm y, để bao người và thành phố này được thở.

2- Công anh Tổ quốc ghi họ tên anh dân khắc, khắc vào tâm lòng y đức cao dày. Cuộc chiến không có bom rơi pháo nả đạn cày. Mà có bao hy sinh mất mát, không thớ đất nào được ôm người mất ôi đau.

(Lý con sáo 4 câu cuối)

Đau thấm vào từng trong mao quản
Từng thớ cơ, từng phế nang, đều đau
Đêm sụt sùi nằm nghe thu khóc
Người ra đi chẳng ai có mộ bia. (dứt câu 2).

NÓI LỐI

Giữa thời bình lòng lại vang tiếng gọi dậy mà đi
Áo Blouse lại lao mình ra phía trước
Xưa y bác sĩ cứu thương dưới pháo bầy đại bác
Nay dầm mình trong bão dịch cứu dân.

Mẹ ơi! Năm nay thành phố không có lễ Vu lan bởi đại dịch hoành hành với nỗi lo còn mất. Trăng Vu Lan đêm về cài lên ngực đoá hoa trắng cho mấy ngàn trẻ mồ côi rồi bật khóc lem . . .

VỌNG CỔ

5- …rằm.
Lòng con đau như ai xé ai dằm.
Chạnh nghĩ biết mẹ còn được bao nhiêu mùa Vu Lan nữa, tuổi đã gậy dìu tóc đã bông lau.
Vậy chứ qua màn hình vẫn móm mém động viên, ráng nghen con hết lòng tận tâm y đức.
Mỗi người chúng ta cùng góp sức, Thành phố Hồ Chí Minh tin chiến thắng lại về.

LÝ NĂM CĂN

Mẹ thương phố xá buồn tênh
Mẹ thương những bước chân xanh
Hối hả lo cho dân
Vì quê xông pha tâm dịch
Mẹ thương nhân nghĩa nặng mang
Gạo khoai, rau nhút, đọt lang
Thương bí bầu tuy, khác giống nhưng cùng giàn.

(Trở về vọng cổ câu 6)

Tổ quốc sẽ đẹp hơn trong thời khắc gian khó nhất
Chung niềm tin chiến thắng trận này.

Sau ca trực con tựa cửa ngóng phía nhà
Thủ thỉ với trăng dạ thưa cùng mẹ
Khi mỗi người đều là một chiến sĩ
Thành phố mình sẽ mau khoẻ lại thôi.

TRĂNG VU LAN VỀ CÀI BÔNG TRẮNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Vị Ngọt Trong Hạt Muối Bạc Liêu

(Lối vào phụng hoàng)

Không biết gió Đông Hải ru gì?
Mà hôm nay sóng biển dào dạt quá
Đồng muối trổ bông trắng xoá
Cùng một màu với búi tóc của mẹ

PHỤNG HOÀNG (8 câu)

…ta.
Búi tóc quả cau, búi tóc già trước tuổi
Bao năm dầm mình trên ruộng muối
Mặn ướp nắng mài – nên tóc mẹ sớm phai
Chân dộp tay chai
Mồ hôi xối mắt cay – làn da đen nhẻm đen nhèm
Dưới đồng bông muối to – trên lưng bông muối nhỏ
Trời đổ mưa rồi – những bông muối rách bươm.
Đàn trỗi cung thương
Đêm Bạc Liêu – ai ca – vọng cổ thiệt mùi
Bản Dạ cổ hoài lang giọng thương nhớ ngậm ngùi
“Đừng phụ nghĩa tào khang, đêm luống trông tin bạn
Ngày mỏi mòn như đá vọng phu”
Lòng của mẹ tôi cũng nhớ thương oằn nặng
Bởi bao năm cha đi biệt không về
Để song loan – gõ nhịp nặng nề.

Xưa chinh phụ trong dạ cổ hoài lang nhớ chồng não nuột. Thì nay thiếu phụ trong bài vọng cổ quê hương cũng nhớ chồng rát ruột, khi nhìn muối Bạc Liêu trắng muốt trên…

VỌNG CỔ

1- …đồng.
Chinh phụ xưa biết có được trùng phùng.
Còn thiếu phụ nay bao năm trời trông miết, không biết chồng mình giờ ở nơi nao?
Đêm nhớ chồng thiếu phụ hỏi trăng sao “Hòa bình rồi mà người xưa đâu chẳng thấy?”.
Trăng sụt sùi vội trốn vào mây, sợ thiếu phụ gầy nhìn thấy mình đang khóc.

2- Đêm Gành hào ai giấu buồn trong búi tóc – mà muống biển chao dao trằn trọc suốt đêm dài.
Mẹ sống với niềm tin và lòng yêu nước tràn đầy.
Thời can qua muối của mẹ cũng góp phần giữ nước, thúng nắng thúng gió đổi hũ gạo nuôi quân (-)
Giọt mồ hôi hoà lòng yêu nước của diêm dân, nên trong vị mặn ta nghe hậu ngọt.
Dù phải trải qua bao cơ cầu đắng đót, những trái tim hồng vẫn đập nhịp vì quê.

LÝ NĂM CĂN

Đồng xanh đua với rừng xanh
Cùng nhau thoả sức mông mênh
Ruộng muối ban trưa long lanh
Từng bông trắng lưng áo mẹ
Cùng nhau hứng gió trùng khơi
Cùng nai lưng giữa trời phơi
Trúng thất được thua
Lăn lóc cùng mùa.

Hôm nay mẹ đứng nơi đây khoé mắt cay cay nhưng không phải nó cay vì mồ hôi rơi hay vì phơi nắng mặn. Mà vì bởi quá vui cảm xúc trào không ngăn đặng, mẹ để nước mắt mình rơi ướt đẫm cả môi…

VỌNG CỔ

5- …cười.
Mẹ thắp nhang khấn cha mà xúc động nghẹn lời.
Ông ơi! Muối Bạc Liêu nay đã sáng ngời thương hiệu, còn được công nhận di sản văn hoá phi vật thể quốc gia (-)
Hạt muối trắng hồng mang hương vị phù sa, mặn của trùng khơi và mặn mồ hôi nước mắt
Ngọt nghĩa nhân ngọt tình người tình đất, có cả tình quê nên hương vị rất đậm đà.

6- Nhà này ba đời với nghề cực khổ chẳng kêu ca, cái nghề mà ngửi đâu cũng ra mùi mặn.
Nắng mặn, gió mặn, rồi nụ hôn cũng mặn – mà qua cái mặn rồi ngọt tụ lại ở đầu môi. Đời diêm dân đúng là cơ cực lắm ai ơi, nhưng mỗi lần ngắm bức tranh của Bạc Liêu xứ sở.
Bức tranh có đồng bông muối trổ, diêm dân lại quên đi bao cực khổ nhọc nhằn.

Món ăn nêm muối Bạc Liêu
Thơm từ khói bếp quê chiều thơm ra
Mùi cần lao ấy bay xa
Cho ta hương vị đậm đà khó quên.

VỊ NGỌT TRONG HẠT MUỐI BẠC LIÊU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Lời Cảm Ơn Mộc Mạc

NGÂM THƠ

Nắng lụa phơi vàng trên Thất Sơn
Xanh xanh đồng trải thảm mạ non
Dòng kênh vũ điệu người mở cõi
Cương thổ biên thuỳ bao dấu son.

Câu thơ dắt ta đi dọc theo những dòng kênh của xứ sở An Giang ngày mở cõi. Có dấu tiền nhân và làn gió phương Nam dào dạt thổi, có hương của phù sa bổi hổi quyện hương…

VỌNG CỔ

1- …tình.
Câu chuyện quê hương bao chìm nổi gập ghình.
Ngày hạn mặn tẩm lậm vào cây lúa, lòng đồng khô nỗi đau mắc cạn vào nhau.
Giấc trẻ thơ bong bóng nước cứ trôi vào, ngoại ơi à lời ru nhiễm mặn.
Chiếc tổ quê được xây từ cỏ mặn à ơi…mặn thiên tai, mặn mồ hôi, nước mắt.

CHIÊU QUÂN

Xưa quê này
Bao lận đận
Núi sẹo dày
Đất bao vết trận
Đường truân chuyên bao chặng
Mà An Giang vẫn thơm ngát hương tình
Về hỏi rằng, gió với bông lau
Có lau dùm, giọt buồn của mẹ
Ngày cha đi, đi mãi không về.

2. Thương núi đá bao năm cùng người quê gánh khổ, thương những con kênh chảy dòng lịch sử quê này.
Phả nước ngọt vào da thấm công đức ơn dày.
Giông bão đạn bom vẫn hoà trong phương Nam mà chảy, để những con rạch nương dòng ra biển lớn với niềm tin.
Ngày cha đi mẹ đương ý chí dệt cang trường, nhớ đu theo tiếng giã bàng tiếng nhịp nhàng khung cửi.
Để con cháu hôm nay đương tình quê Bảy Núi, dệt tự hào ra thế giới năm châu.

LÝ TẦM QUÂN

Quê hữu tình gương mặt ngời lung linh
Xứ Bác Tôn con cháu luôn vươn mình
Bài ca chung lòng, ánh đuốc hồng Đảng soi
Mừng phố vươn vai, vươn cánh tay hội nhập
An Giang ngày thăng hoa, tiếng thơm còn bay xa.

Ơn thiên nhiên đã ban tặng cho An Giang bao sản vật tài nguyên và bức tranh quê hữu tình tuyệt tác. Ơn các bà mẹ đã sinh ra những tài ba lỗi lạc, ơn người đã hy sinh để giữ nước non…

VỌNG CỔ

5- …này.
Ơn người đã vun đắp cho quê tầm vóc dạn dày.
Một gương mặt lung linh của hăng say năng động, một dáng đứng của kiên cường hưng thịnh phồn vinh.
Đi trong quê nghe ấm áp nghĩa tình, rẽ lối nào lòng cũng bình minh rực rỡ.
Dường như ta đã để lòng vướng nợ, với quê hương xứ sở Thất Sơn rồi.

6- Đêm phố núi gió đá miết nụ hôn, đã xa đâu mà cồn lên nỗi nhớ.
Lúa Nàng Nhen trổ vào ngày hạnh ngộ, phải chăng là đã duyên nợ với An Giang. Chuyến này chưa thăm hết được quê hương, xứ sở của sông núi mênh mông của lúa vàng tràn vựa,
của nhân nghĩa phương Nam tình người rộng mở, đành nợ lại nơi đây một chén ân tình.

Cảm ơn người đã hết mình
Điểm tô vun đắp cho phồn vinh quê này
Hôm nay rót chén tình đầy
Dưới trăng bảy núi ta gầy duyên nghen.

VỀ VỚI THẤT SƠN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Hương Đất Xứ Hòn

NGÂM THƠ

Thổ Sơn ơi!
Hòn Đất ơi!
Chiến công năm ấy muôn đời còn vang
Người con gái Phan Thị Ràng
Như hương hoa sứ nồng nàn đêm trăng.

Xuân ướp gì trong đêm mà ướt mèm phiến đá. Gió kể gì với cây mà ngẩn ngơ từng chiếc lá để hoa sứ cứ trung trinh nở trắng bên . . .

VỌNG CỔ

1- …đời.
Ướp gì vào Hòn Đất chị ơi mà trang sử rạng ngời.
Mà chí hùng anh uy nghi như dáng núi, hồn dân tộc bừng lên trên từng ngọn cỏ hàng cây (-)
Chị đã ướp gì vào quê hương này, để cây xứ hòn trái quằng vị ngọt
Ướp gì vào lòng mà son sắc thủy chung, ướp gì vào tim mà nhịp anh hùng thánh thót.

VĨ PHI VÂN ĐIỆP KHÚC

Mái … Tóc ai buông dài
Bên chiều lộng gió
Biển mơn man chiều
Trao lời yêu
Sứ buông hương tình
Bên đời bung
Cánh mềm trắng trinh
Em xòe hoa
Cho đời sắc xinh.

2- Ơi cô gái chân quê tóc dài chấm gót, gầy guộc mảnh mai mà khí phách phi thường.
Xẻo thịt banh da ý chí vẫn quật cường.
Có phải chị gửi máu xương mình trong đất, nuôi căm hờn chất ngất ở lòng dân.(-)
Câu thơ quê hương cụt dấu hụt vần, lửa chiến tranh bạo tàn thiêu rụi.
Biển thét gào khan còn lệ tràn mắt núi, chúng giết chị rồi gió nấc cùng mây.

LÝ MỸ TRÀ

Ngón tay đau, xiết đan nhau hờn căm ngút trời
Từ lòng hang lời thề vang âm khúc quê hương
Cánh tay gầy chung sức này ta truyền cho nhau
Sóng … sóng xô ghềnh đá, gió lay cành lá
Như hỏi rằng … truyền gì cho nhau.

Đồng đội truyền gì cho nhau chị ơi? … có phải sức mạnh tình yêu niềm tin và ý chí?. Thiếu nước đói cơm đội quân vẫn dẻo dai bền bỉ quyết tử cho quê hương bám chặt hang…

VỌNG CỔ

5- …hòn.
Khí phách phương nam quyết một trận sống còn.
Sứ bung hương khắp đất trời Hòn Đất, ngày giặc hành hình treo chị trên cây (-)
Mái tóc dài chúng quấn làm dây, đồng đội nén đau gồng cong vách đá.
Họ truyền gì cho nhau mà thân thương quá, có phải kiên trinh khí phách Ba Hòn.

LÝ BA TRI

Mầm ươm từ đất Lương Phi
Xứ sở anh hùng An Giang Bảy Núi
Xòe hoa trên đất Kiên Giang
Khoe sắc dịu dàng nơi Hòn Đất thân thương
Sứ tỏa hương nồng nàn khắp nẻo đàng phương nam.

(Trở về vọng cổ)

Ướp gì lên hoa mà trắng ngần lung linh quá
Ướp gì xuân ơi mà chiếc lá cũng kiên cường.

Khí phách anh hùng còn trên in trên vách núi quê hương
Tình yêu Tổ quốc trong tim thiêng liêng quá
Quê thanh bình lúa no đòng cây trĩu quả
Quyện hương sứ nồng nàn thơm đất biển Kiên Giang.

HƯƠNG ĐẤT SỨ HÒN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Hương Đất Trên Đôi Bàn Tay Mẹ

Lối vào Nam Ai

Rồi một ngày con của mẹ quay về
Bước trĩu nặng bờ đê khóc no mùi đồng áng
Đâu tấm áo nâu rách bươm chưa kịp mạng
Đâu tấm lưng còng và mái tóc màu…

NAM AI

…mây.
Sông thu bìm bịp kêu chiều
Bóng mẹ già liêu xiêu
Hiu hắt mái tranh nghèo
Bông bồn bồn rụng trắng đồng cha
Hoàng hôn nhuộm tím phía trời xa
Hương đất hương quê quyện gió theo về
Chẫu chàng nhớ mẹ khóc tỉ tê
Xưa trèo cao té bể trán chuyện bình thường
Nay vấp cộng bồn bồn mà gào khóc thê lương
Tưởng như sắp gục chết bên đường
Ôm gốc tre già để da diết nỗi quê hương
Con cuốn chiếu cuộn buồn than đời mỏi mệt
Giấu mình trong lá thu vàng
Giấu đi suối lệ hai hàng
Đang chảy tràn trong thu.

Con không giấu mình đâu mẹ ơi! đứa con gái ngày nào đồng vọng xôn xao líu lo chân sáo. Nay con trở về đây gục đầu vào ụ rơm khóc trách mình khờ khại nỡ bỏ quê hương đi theo tiếng gọi của kim…

VỌNG CỔ

1- …tiền. Một sớm mùa thu mắt đỏ khóc bưng biền.
Con gỡ tay mẹ bước đi không hề ngoảnh lại, mặc cho mẹ già lệ chảy tràn mi (-).
Nửa nụ cười con mang theo không biết được những gì, nửa còn lại úa đám bồn bồn mùa vu lan năm ấy.
Con đi về nơi phố thị phồn hoa, nơi mà con cho là đồng tiền dễ kiếm.

2- Mẹ hái đưa cho con một chùm bông điên điển, hoa của đồng quê mòi mặn chân tình.
Đặt một nắm đất vào tay con mẹ nói đây là đất quê mình.
Con có nghe không hương đồng hương đất, nồng nàn da diết vị phù sa (-)
Nhà nông mình gắn liền với đất quanh năm, dù đi đâu cũng không quên mùi hương đất. Đời nông dân dù có chật vật, nhưng nhìn lúa no đòng là lòng hạnh phúc lắm con ơi.

LÝ CHIỀU CHIỀU

Một ngày nghe lúa khô đồng cha
Phương trời xa
Gió như thở dài trong nắng
Oằn oại dáng con rô đồng
Ôi đớn đau trong lòng
Nơi xứ người con biết phải làm sao
Nhớ quê mắt con lệ trào.

Mẹ ơi con trở về đây với hình hài đứa con gái ba mươi nụ cười đi lạc mất. Nơi xứ người con bôn ba vì vật chất rồi lao đao ngầy ngật giữa muôn…

VỌNG CỔ

5- …trùng. Thèm lắm lời ru và khao khát một tấm lòng.
Con nợ một lời hứa không rời xa quê như bờ rau muống, nợ một lời tỏ tình bên những vồng khoai (-)
Nơi xứ người bể đầu sứt trán chẳng biết kêu ai, đêm trằn trọc thèm nghe hương của đất.
Thèm nghĩa xóm tình làng câu chào nhau chân chất, thèm giọng tài tử ngân lên trên bến sông chiều.

6- Nay con trở về gục trên đôi tay mẹ sờn chai, đôi tay ngày nào vọc bùn lầy nuôi con lớn.
Móng thay dao tước bồn bồn bầm đen bầm đỏ, chằng chịt những vết cứa mà hương đất cứ lâng lâng (-)
Con về với phận nhà quê với gốc ổi cây bần, về với bờ ao lũy tre bờ dậu.
Về với khói bếp nức thơm mùi canh chua mẹ nấu, Với tiếng võng đưa kẽo kẹt buổi trưa hè.

Về để được mẹ đánh đòn bằng ngọn roi tre
Để được khóc vì biết mình còn có mẹ
Trăng vu lan chui lỗ hổng nhà trên nóc
Hôn hương đất tình người trên đôi tay mẹ sờn chai.

HƯƠNG ĐẤT TRÊN ĐÔI BÀN TAY MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chiếc Vương Miện Lá Dừa

NÓI LỐI:

Hoàng hôn vắt nỗi niềm ngang sông
Gọi người về giữa mênh mông dòng nhớ
Bến Hàm Luông ai xuống xề câu vọng cổ
Mà ngọt muồi câu duyên nợ Bến Tre ơi!

Xuồng chở nhớ đầy khoang với da diết nồng nàn nên xuồng khẳm. Dầm đẩy nước ào ào mà anh vẫn thấy còn rất chậm cái nôn nao sao cứ rộn tưng . . .

VỌNG CỔ

1- …lòng.
Đừng giận mình ơi mà tội nghiệp cho chồng.
Lần hẹn hò nào anh cũng là người đến chậm, tại xưa máy bay quần mới trễ hẹn để mình trông.
Còn bây giờ mình nhìn đi tóc anh trắng như bông, thân ốm nhách mỏng te da trổ đồi mồi.
Mới chậm lụt như vầy vuốt giận mình ơi, anh đã tới rồi y nơi hẹn cũ.

LÝ BÔNG DỪA

Thương thì con gái đẫy đà
Nằm co cố nén, để đêm gà gật run
Kề nhau, vách lán chung đêm rừng
Nghe gió ngập ngừng – như chừng gió đòi được yêu
Bàn tay xiết một bàn tay
Tình riêng gác lại, trái tim này dâng quê hương.

Nhớ lắm mình ơi mái tóc gội bùn non thời chinh chiến, thơm phù sa châu thổ nồng nàn.
Nụ hôn thiệt ngọt thiệt ngon mà cụt ngủn vội vàng.
Mỗi lần hai đứa gặp nhau mưa chưa đầy lu nước, lại hối hả lên đường lệ mình chảy theo mưa.
Nghe tin ba ngày đêm mình ngồi miết trên ngọn dừa, mình ở trển khoét dừa ăn mà tim anh nóng ran muốn nổ.
Quê không yên bình ngày đêm giặc ruồng giặc bố, nên đàn bà cũng cõng khổ cùng quê.

LÝ CÁI MƠN

Mình về chưa?
Mà anh nghe gió
Trỗi khúc thương nhau
Hạ về nắng hong bờ ao
Gió lao xao dừa xỏa tóc chờ mưa gội buồn
Hạt phù sa nếm mùi bôn ba
Quê trải bao can qua
Nay thanh bình cung thương trỗi nhịp…tình ca.

Mình ngắm kỹ anh đi! Vẫn chiếc áo vải thô đen vẫn khăn rằn quấn cổ. Tóc úp muổng dừa mà xưa mình nói nhìn hơi ngố nhưng mà mình thương là bởi tại anh . . .

VỌNG CỔ

5- …hiền.
Yêu anh du kích Giồng Trôm gan dạ nhất bưng biền.
Chiếc vương miện lá dừa tặng cô dâu ngày cưới, chưa kịp cài lên tóc vợ hiền thì đạn thù cướp mất em đi.
Anh gửi lòng mình trong điệu lý Ba Tri, có dáng người con gái năm xưa băng mình trong lửa đạn.
Có đội quân tóc dài tự hào trong câu hát, và tình của quê hương trong dào dạt hương dừa.

NGÂM DẶM:

Đây chiếc vương miện lá dừa
Anh ngồi kết giữa cơn mưa đêm rừng
Lồng vào hai chữ kiên trung
Cài lên xứ sở anh hùng Bến Tre

Quê mình hôm nay áo mới thanh thiên, Rạch Miễu Cổ Chiên Hàm Luông bờ vui nối nhịp.
Tuổi trẻ xôn xao đồng khởi nghiệp, những công trình nối tiếp mọc nơi nơi.
Nụ cười no ấm xinh môi
Cây hạnh phúc đứng giữa trời mà vươn
Đất ngào nắng gió quê hương
Lung linh dệt thắm tình thương quê dừa.

Mình ơi! Mưa rớt giọt thưa
Để thương với nhớ cứ ùa vào anh
Em về trong bóng dừa xanh
Làm nên dáng đứng quê mình Bến tre.

CHIIẾC VƯƠNG MIỆN LÁ DỪA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Áo Cưới Màu Hoa Ô Môi

Lối vào phụng hoàng (8 câu)

Anh miết nụ hôn lên cánh hoa để mọng hồng môi chị
Bảo rằng chị như hoa ô môi dịu dàng thuỳ mị
Đồng nội chân…

PHỤNG HOÀNG

…quê.
Hoa cười lung linh trong nắng
Buông sắc hồng giữa tình xuân sâu lắng
Phơn phớt giữa mây trời, để tuyệt vời một góc quê hương
Rồi để nhớ để thương
Rồi vấn vương mỗi độ xuân về
Hé môi xinh hoa bung tình rộ nở
Hương sắc mặn mòi, để anh mê rồi nét mộc mạc chân quê
Chiến tranh dài lê thê
Tiếp bước cha ông anh lại lên đường
Truyền thống quê hương buất khuất quật cường
Áo màu hoa quê, chị chưa một lần được mặc
Áo mẹ chồng cho ngày coi mắt nàng dâu
Chị ở lại với sông với màu hoa nở muộn
Với một tình yêu chung thủy mặn nồng
Với bờ quê cõng nhớ đến lưng còng.

Câu 1. Rồi chị xếp vào thơ những ký tự trộn sắc màu, hoa ô môi – mối tình đầu và người chồng chưa cưới. Chưa có lễ đón dâu mà người đã về bên xóm dưới làm dâu bốn mươi mấy năm…

VỌNG CỔ

…rồi.
Người ra đi biền biệt phương trời.
Góc bếp cây rơm luống cà búi tóc, chỗ nào chị cũng giúi nhớ giúi thương.
Tiếp tế giao liên đồng áng ruộng nương, đôi vai chai vì bởi gánh gồng
Chăm mẹ cho chồng đi đánh giặc miền xa, bao bôn ba hằn trên đuôi mắt.

NGÂM DẶM

Hoà bình không thấy anh về
Trên đôi mắt mẹ đau bề bộn phơi
Lệ thương tràn ướt mi rồi
Chị ngồi ôm đoá ô môi ru buồn.

Câu 2. Dòng đa đoan cứ chảy tràn trên tóc rối, chưa một lần gối chăn mà tiếng đã có chồng.
Mơ một cái gối tay để da diết trong lòng.
Đời mẹ cũng như chị chờ chồng trong mòn mỏi, cha không về để mẹ thui thủi mình ên (-)
Sóng lúa Gò Quao ru nỗi nhớ dày thêm, sông Cái Lớn chở tình xuôi Rạch Giá.
Ngoài kia thu nhớ ai để giọt buồn ướt lá, trong này chị nhớ chồng lệ lả chả tràn mi.

LÝ SON SẮT

Anh đã đi xa rồi
Dâng hiến dâng cuộc đời
Đổi thanh bình tự do
Hạnh phúc và ấm no
Thương nhớ bao năm rồi
Mẹ già quê mắt nhăn da mồi
Bao biết bao năm trời
Mồ không tên biết anh nằm đâu
Đôi mắt ai hoen nhầu
Mà ô môi vẫn bung hoa chờ nhau.

Câu 5. Đêm thao thức nhớ chao dao chị tung cửa lội ào qua con rạch. Đồng trống quạnh hiu chỉ có vạc sành chẫu chàng nhái ếch nỉ non tấu khúc nhớ thương…

VỌNG CỔ

…chồng. Gió rít bờ ao để khao khát căng phồng.
Hoa ô môi vẫn hồng áo cưới vẫn hồng trong nỗi nhớ, còn môi người đã bợt bạt với thời gian (-)
Đêm hồi xuân khao khát chảy tràn, chị níu ngực gầy tự miết môi mình vuốt ve tình chung thủy.
Để chiếu chăn cũng say bí tỉ, chị thiếp đi trong giấc ngủ mệt nhoài.

LÝ MỸ TRÀ

Nhớ thương sao – cứ xô chen về nơi mái nhà
Nồng nàn dâng, tràn trong tim người con gái chung tình
Chảy trong người, vợ xa chồng, mẹ xa con
Nhớ cứ luôn tìm tới, những ngôi nhà ấy
Những ngôi nhà, thiếu đôi tay đàn ông.

(Trở về vọng cổ)
Chỉ có sức chịu đựng và một trái tim ấm nóng
Đập nhịp quê hương đất nước tình người.

Bao năm chung thủy mặn nồng
Ô môi vẫn một sắc hồng anh yêu
Hoa nghiêng về phía ráng chiều
Nơi có rất nhiều những ngôi mộ không tên.

ÁO CƯỚI MÀU HOA Ô MÔI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trang 33 của 34

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.