Bút danh: Hoa Hồng

Tác giả: tranngochoa Trang 32 của 34

Câu Vè Thành Lời Ru

HÒ NAM BỘ

Hò ơ…
Sông Sài Gòn nước mãi còn ngọt mát
Thì Thủ Dầu Một, vẫn còn ngát hương quê
Lối xưa thổ mộ đi về
Khi đèn mù u thắp ơ hò…
Hò ơ…
Khi đèn mù u thắp, câu vè thành lời…ru.

Cái chợ Thủ bây giờ đâu còn những ngọn đèn mù u lập loè trong đêm tối. Mà ánh sáng của văn minh đã bừng trên khắp lối, chợ Thủ của hôm nay đã khoác lên chiếc áo mới tươi…

VỌNG CỔ

1- …màu.
Nhộn nhịp bước chân rộn rã những câu chào.
Thương cái chợ đêm vỉa hè mộc mạc – ưa lắm nết người chuộng quá nết quê (-)
Bao chịu khó chịu thương gửi hết trong câu vè, cái hũ cái ve cũng chứa tình người tình đất.
Kia bộ đồ chè đó cối đâm tiêu, cũng ít nhiều mang hồn xứ sở.

Ngâm dặm:

Lung linh nhà phố tầng cao
Kề bên cây trái cứ dào dạt xanh.

2- Em dạo phố cùng ta dáng mặn mà guốc mộc – áo bà ba lung linh đoá môi cười
Ta bỗng thấy một hồn quê dáng phố bên đời.
Rồi ngơ ngẩn trước Bình Dương đại lộ, ngơ ngẩn trước phố người xe cộ ngược xuôi.
Bên những khu công nghiệp sầm uất chọc trời, là những làng nghề mang hồn quê nét Việt.
Bên phố thị tầng cao là những cùng đường xanh mát, của cây trái hoa màu của dào dạt niềm tin.

LÝ TRĂNG SOI

Gió vừa mơn, mắt lá xanh rờn
Ta ngồi cùng em mé sông Sài Gòn
Trái kìa oằn cây chín thơm khu vườn
Nắng chiều buông, vừa hôn mái phố, da diết còn vương
Chịu ơn xây đắp quê hương
Ơn những người giữ nước ơi là thương.

Mái phố bên đây phía cạn ngày vừa chia tay nắng. Thì bên vườn ngoại khói cơm thơm cũng lượn trắng bếp quê . . .

VỌNG CỔ

5- . . . chiều.
Tuổi thơ thả ước mơ trên vi vút những cánh điều.
Em nói em sinh ra mùa hoa dầu vũ điệu, da tẩm lậm mùi nắng gió miền Đông.
Cái tên quê chưa đi học đã thuộc lòng, tiếng cưa đục mỗi ngày quen giấc ngủ
Nét chạm khắc của cha mang cả tình đất Thủ, thổi hồn miền Đông vào khúc gỗ quê này.

6- Ta về đây cùng em hát khúc chung xây, song ca bài vọng cổ có câu vè xứ Thủ.
Vì yêu quê, mẹ chuyển thành lời ru con ngủ, để truyền cái cần cù của xứ sở vào con.

À ơ…Chiều chiều mượn ngựa ông Đô
Mượn ba chú lính đưa cô tôi về. (xề câu 6)

À ơ…
Đưa về chợ Thủ bán hủ bán ve
Bán bộ đồ chè bán cối đâm tiêu.

Thủ Dầu Một, đến là yêu
Chưa xa nhớ đã dâng nhiều trong tim.

CÂU VÈ THÀNH LỜI RU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Mùi Quê

NGÂM THƠ

NAM 1 : Quê hương da diết cánh cò

NAM 2: Đồng trưa vẳng vọng câu hò lời ru…

NAM 1: Tình yêu quê hương trong con luôn thuỷ chung mộc mạc, nó được bắt đầu từ một mùi…

PHỤNG HOÀNG (1-4)

…quê. Váng phèn chân chất

NAM 2: Trong đó có hương đồng hương đất
Có nồng nàn hương châu thổ phù sa

NAM 1: Có hương lúa hương hoa
Hương thuỷ chung son sắc mặn mà

NAM 2: Bình dị chân quê dịu dàng sắc tím
Như hoa muống hoa dừa – cả đời – không xa nổi bờ quê.

Mẹ ơi giữa nắng gió trùng khơi bời bời cánh sóng. Con vẫn nghe thấy một mùi quê ngọt ngào sâu lắng len giữa mênh mông biển nước mây…

VỌNG CỔ

1-…trời.

NAM 2: Mùi lửa rơm thơm bên chái bếp mẹ cời.

NAM 1: Nơi đảo xa đồng đội vừa thay phiên gác – con thả hồn nhớ dào dạt mùi quê (-)

NAM 2: Thèm cái mùi chua chua của me đất mọc bờ đê, mùi thơm bửng thơm bưng của củ khoai lùi.

NAM 1: Mùi đăng đắng mà dễ ghiền của trái khổ qua, mùi đậm đà của canh chua bông súng.

TIẾP PHỤNG HÀNG ( câu 4-8)

NAM 2: Mùi khét nắng sình non
Trên tóc trên da – lũ trẻ miệt đồng

NAM 1: Mùi hương chanh hương bưởi, hương bần
Mùi cá kho bếp quê chiều chạng vạng

NAM 2: Mùi cha ra đồng, mồ hôi bạc phếch áo nâu
Hai tiếng quê hương có từ bao giờ hở mẹ?

NAM 1: Mà trong tim cứ da diết nồng nàn
Mà mùi quê – mãi bên con để thương nhớ chảy tràn

2-
NAM 2: Bên gió mặn trùng dương bỗng nhớ mùi mặn khẳm, trong quai nón mẹ trưa nắng gắt dang đồng.

NAM 2: Mùi cơi trầu của ngoại hăng hắc cay nồng.

NAM 1: Mùi rẫy mía ngọt ngay mùi nước mưa từ mái lá, mùi húng lủi gió lùa thơm mát bên hiên (-)

NAM 2: Mùi khói đốt đồng mùi cua nướng thơm bưng , mùi chân rạ vàng nướng giòn hạt lúa sót.

NAM 1: Trong tro đen những hạt cốm trắng tinh thơm ngọt, là đặc sản hàng đầu của lũ trẻ chốn đồng quê.

VỌNG KIM LANG

NAM 2: Ngắm cánh chim hải âu, con nhớ thương cánh cò
Cõng nắng bên câu hò nhọc nhằn nắng mưa đồng cha

NAM 1: Hương biển đưa mặn mà, lòng bùi ngùi nhớ hương phù sa

NAM 2: Nhớ mùa lũ lành quê đầy tôm cá, nước loang loang đồng

NAM 1: Xuồng câu thả giữa mênh mông
Mái tranh sóng đưa dập dềnh, tiếng đọc bài lướt trên mặt sông

NAM 2: Gió đưa khóm hoa lục bình, bềnh bồng tím bên hừng đông
Vừa trôi vừa nở hoa ơi! để câu thơ tình lả lơi

NAM 1: Trăng vàng dầm mình trên sông
Điên điển bung vàng bông.

NAM 2: Và con đã yêu quê hương yêu đất nước mình qua cái mùi quê…hiền lành chân chất. Trong đó có mồ hôi người nông dân thấm vào trong đất’ để hạt lúa củ khoai cứ thơm bửng thơm…

VỌNG CỔ

5- …bừng.

NAM 1: Sức sống niềm tin vươn mãi không ngừng.

NAM 2: Thương những bàn tay rám đồng bưng phèn chua dắt móng, mùi đất mùi đồng đã tẩm vào da (-)

NAM 1: Vậy đó mà bao gian khó cũng vượt qua, ngày pháo dập bom rơi quê tràn khỏi lửa.

NAM 2: Chén cơm ăn chỉ lưng chừng nửa, nửa còn lại nuôi quân đuổi giặc giữ quê nhà.

LƯU THUỶ HÀNH VÂN

NAM 1: Thương lắm một mùi quê trên áo cha
Mùi nắng mưa chuyên cần

NAM 2: Con nghe Tổ Quốc linh thiêng trong lời ca dao
Tình quê hương nâng bước con tự hào

(Trở về vọng cổ)

NAM 1: Sóng gió trùng khơi chẳng sờn lòng chiến sĩ
Súng chắc tay giữ biển đảo chủ quyền.

NAM 2: Gió đêm hương biển đang len

NAM 1: Mà con lại nhớ mùi phèn tay cha

NAM 2: Thèm nhào vào lòng mẹ hít hà

MAM 1 + NAM 2: Để nghe áo mẹ mặn mà mùi quê.

MÙI QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chú Rể Không Phải Là Anh

ĐOẢN KHÚC LAM GIANG

NAM: Chỉ còn một đêm thôi – mai cách xa mỗi người mỗi nơi
Thuyền hoa đón em theo người – em cô dâu mà – anh không là chú rể

NỮ: Dòng sông buồn quên trôi – tiếng lá rơi – nghe lòng chơi vơi
Khô sầu nét môi người ơi!

NAM: Mai đã xa thật rồi, chỉ còn bến quê mình tôi

NỮ: Về là về đi anh – duyên kiếp mong manh

NAM: Em nỡ sao đành – đoạn đành quên mau – giây phút trong nhau

NỮ: Đừng nhắc người ơi!

NAM: Hai đứa thề rằng không đổi lòng – sao nỡ đành mà đi lấy chồng

NỮ: Ta đã không duyên – thôi đừng buồn – mình chia tay nhé anh

NAM: Sao trời làm gió – cuốn cho chia lìa – mối tình đầu tiên

NỮ: Trách chi ông trời – chỉ tại mình thôi – đành đôi lứa đôi nơi

NAM: Mới đó vẫn bên nhau mà giờ bởi vì đâu mối tình đầu đành dang dở. Mới đó vẫn như thơ thuyền còn chung bến đỗ mà trời đành đoạn chi làm gió cuốn đi…

VỌNG CỔ

1- …rồi.
NỮ: Một chiếc choi loi, một chiếc dạt sang bên người.
NAM: Còn đâu nữa những chiều neo kinh rạch – câu vọng cổ ngọt mùi hai đứa song ca.
NỮ: Mai em về neo đậu bến của người ta, để bài song ca anh ca có một mình
NAM: Phận anh nghèo nên duyên nợ linh đinh – đâu dám trách hờn ai chỉ trách trời sao làm gió.

2-
(Lý chiều chiều theo bài hát)
NỮ: Đừng buồn – anh nhé duyên tình ta – thôi đành xa

NAM: Mới đây còn về chung lối – Lứa đôi miết môi ngọt ngào

NỮ: Đây mới đây hôm nào – muống đồng hứa hẹn với bờ ao
Mãi luôn thuỷ chung dạt dào

(Trở về vọng cổ câu 2)

NAM: Mai em làm cô dâu mà chú rể không phải là anh
Sông buồn không trôi, chim muông ngừng tiếng hót

NỮ: Mai em làm cô dâu để một người xa xót
Trách mình nghèo để vuột mất người yêu.

PHI VÂN ĐIỆP KHÚC CÂU CUỐI

NAM: Cố . . . cố quên đi người – cho sầu mau vơi
Cớ sao trong lòng – vẫn đầy nỗi nhớ

NỮ: Hãy quên cho rồi – nhớ làm chi – chỉ sầu với bi

NAM: Trách trời kia – sao làm gió cuốn đi.

5- NỮ: Đêm nay bầu trời không một ánh sao, sầu cứ len vào để lệ trào qua mi mắt. Người buồn ta cũng có vui đâu nghe tim mình quặn thắt, bởi không nợ không duyên nên lạc mất nhau…

VỌNG CỔ

5- …rồi.
NAM: Đã hẹn cùng nhau sao ai nỡ vội quên lời.

NỮ: Trên xuồng nhỏ tay anh làm gối
Cho em nằm ngắm mãi một rằm giêng.

NAM: Bên hương đồng dào dạt khó quên
Bên nhịp vỗ của dập dềnh sông nước.

NỮ: Anh tỏ tình bằng giọng hò mướt rượt

NAM: Em hứa hẹn bên nhau bằng câu vọng cổ ngọt mùi.

6- LÝ NĂM CĂN

NAM: Vì đâu – nay bởi vì đâu
Còn thương – sao phải xa nhau

NỮ: Quên nhé – quên cho thôi đau
Thuyền hoa – rước sang xứ lạ.

NAM: Thì thôi – em nhé thì thôi
Từ nay – bến chỉ mình tôi
Ôm – mối tình côi
Em – lấy chồng rồi.

(Trở về vọng cổ)

NỮ: Mai em làm cô dâu mà anh không là chú rể
Trời đâu mưa mà nghe dột ở trong lòng. (xề câu 6)

NAM: Cái hôm em bước theo chồng
Có người đỏ mắt rưng lòng ngó theo

NỮ: Sợi duyên gió thổi bay vèo

NAM: Thì thôi bởi tại mình nghèo nên xa.

CHÚ RỂ KHÔNG PHẢI LÀ ANH
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bài Vọng Cổ Của Cha

LỐI VÀO PHỤNG HOÀNG (4 câu)

Cha gửi lòng mình vào bài vọng cổ miền tây
Trong đó, có cánh cò gầy cùng biền lau đua trắng
Có cây lúa ngậm phèn dầm mặn

1- Và tình người tình đất phương…Nam.
Mộc mạc bao dung bên hương tràm thơm ngát
2- Có nụ cười miền tây chất phát
Có chim vịt kêu chiều, nhớ bạn ngóng triền sông
3- Có dòng Cửu Long
Sóng hát tình ca, phù sa bồi đắp ngọt ngào
4- Nhân nghĩa ngọt ngay trong câu hò sông nước
Có khúc phụng hoàng, nhớ chảy tràn trên những thang âm.

Bài vọng cổ của cha có dáng áo bà ba và vạt nắng đồng bằng vắt qua con sông tiền sông hậu. Có lời tỏ tình rất miền tây rằng Bậu ơi Qua thương Bậu, chịu thì gật phứt dùm nghen chứ đừng thinh lặng để Qua…

VỌNG CỔ

1- …chờ.
Rồi đám cưới rước dâu đi qua chiếc cầu dừa.
Nhà gái với nhà trai hai cái nóc gia gần xịt, nhắm chừng chừng cỡ mấy chục sải tay.
Thương nhau bởi câu hò nhân nghĩa ngọt ngay, ba bữa qua mượn trâu bốn bữa mượn cày.
Ruộng bển với bên này chỉ cách gốc chùm ngây, hò lại hò qua mà nên duyên tơ tóc.

ĐOẢN KHÚC LAM GIANG

Chiều một chiều miền tây
Ôm xiết nhau để rồi tay vẫy tay
Hẹn cau trổ hoa hai mùa
Ta sum vầy ngôi nhà hạnh phúc
Rồi lên tàu cha đi
Câu nước non sá gì sức trai
Nơi quê nhà, má con oằn vai
Thương quá thương bông bần, hết lòng nở hoa vì quê.
Vòm lục bình trôi xa
Tay má vẫy theo cha
Hai ngón – hai năm thôi mà – nào ngờ rằng xa
Xa lắc xa lơ- Hẹn thống nhất đoàn viên
Sông núi liền lạc yêu bãi bờ- Nam Bắc về rợp tươi phố cờ.

2- Có ngờ đâu hẹn hai năm đoàn tụ, mà gấp mười lần hai năm mới hội ngộ gia đình.
Đất nước chia đôi quặn thắt lòng mình.
Gánh lúa oằn vai cầu tre lắc lẻo, mắt trũng màu chiều thương nhớ đứa con xa.

LÝ SON SẮT

Quê chiến tranh điêu tàn
Nam Bắc chia đôi đàng
Người chiến trường xông pha
Người quê nhà bôn ba
Đêm lướt qua bót đồn
Ngày nuôi con lớn khôn nên người
Tình riêng những riêng tư đành
Gạt sang bên để lo tình chung
Mình ơi mấy mươi năm trời
Thèm nụ hôn nên sắc môi bợt môi.

HÒ NAM BỘ

Hò ơ…
Gió phương Nam ngọn dài ngọn vắn
Gió xứ Bắc ngọn cạn ngọn sâu
Cha đi tập kết đã lâu
Vẫn nhớ mùi phèn váng ơ hò…
Hò ơ…
Vẫn nhớ mùi phèn váng bám sâu trên da..

VỌNG CỔ

5- …người.
Úp mặt vào tay con, cha hít thoả cái mặn mòi.
Phải rồi! Mùi đồng bưng mùi rạ rơm ngai ngái, mùi mưa nắng trộn phèn đâu dễ phôi pha.
Con đã thấm rồi bài vọng cổ của cha, nhớ cứ đong đưa theo xự-xang-xê-cống.
Má sinh con trên xuồng giữa đồng bông súng, nên mùi quê tẩm lậm trong da rồi.

6- Con lớn lên bên câu hò cha mẹ đưa duyên, bên vạt nắng rụm giòn của đòng bằng Nam bộ
Bên bài vọng cổ ướp phù sa châu thổ, bên khí phách kiên cường của người mẹ miền Tây.
Lưng trâu cùng với lưng người
Tải lương tiếp đạn cời cời vượt lung
Tuyến đường lửa máu bom rung
Má nằm lại giữa đồng bưng quê nhà.

Hai cha con ngồi bên mộ má hát song ca
Bài vọng cổ bắt đầu bằng câu hò sông nước
Nhớ má quá, con xuống cái hò nghe rát ruột
Còn cha cứ sụt sùi để rớt nhịp song loan.

BÀI VỌNG CỔ CỦA CHA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Người Vớt Rác Trên Sông

NÓI LỐI

Tuổi đã huốt bảy mươi tóc thi trắng với mây trời
Vẫn lạc quan yêu đời dù đời bao dâu bể
Giúp người bất cứ lúc nào có thể
Lòng tràn đầy nhân nghĩa đất phương Nam.

Cứ mỗi ngày lúc tà dương buông xuống. Người ta thấy có một ông lão râu tóc bạc phơ mái dầm khua loang nước, chầm chậm xuồng bơi vớt rác trên sông…

VỌNG CỔ

1- …chiều.
Tóc trắng bay bay để gió thương nhiều.
Nào bọc nilon nào chai nước suối, vỏ kem, hộp xốp, chiếu rách…trôi trôi.
Có lúc ngừng lại bởi thở chẳng ra hơi, lau mồ hôi hít thở chút khí trời.
Rồi lão lại tươi cười nào tiếp tục công việc thôi, vớt cho sạch môi trường vớt cho dòng sông trong vắt.

2- Cho đến khi hoàng hôn chợt tắt, gió triền sông thổi lạnh ngắt phía cạn ngày.
Xuồng của ông khoang rác đã đầy.
Dáng lưng trần gầy gò đen bóng, tẩm dạn dày mưa nắng gió sương.
Cong xuống theo dáng sào nhìn thấy mà thương, vậy chứ vừa bườn vừa xuống câu vọng cổ.
Tối xách đờn kìm chơi bài bản tổ, ca lớp xuân tình Ơn Đảng Quang Vinh.

LÝ TẦM QUÂN

Bên dòng nay bên dòng sông xanh
Khu vui chơi, không khí luôn trong lành
Giờ đây môi trường luôn xanh sạch thơm tho
Đời vẫn như thơ tuy sức kia có hạn
Tuy là tuổi cao, nhưng việc làm đẹp sao.

Người đã qua hai cuộc chiến tranh vết thương vẫn còn hành chưa bao giờ thôi nhức nhối. Mỗi khi về nghĩa trang thăm đồng đội lại rưng rưng hát vỗ nhịp theo . . .

VỌNG CỔ

5- …đàn. Rồi ông lão tỷ tê với đồng đội mình rằng. Thương phế binh chứ tâm hồn không phế, luôn dẫn đầu sản xuất giỏi đó nghe. Từng khói lửa chiến trường chút gian khổ có nhằm chi, lão ưỡn ngực khoe con cháu cụ Hồ là phải thế. Rồi lão hát như chưa bao giờ dâu bể, tụi mày vẫn hai mươi còn tao giọng đã khàn.

LÝ NĂM CĂN

Là con cháu Bác Hồ ta
Nề chi gian khổ bôn ba
Ơn Bác trong tim ta
Vĩ nhân năm châu chói rạng
Người hy sinh hết vì dân
Lồng trong đôi mắt hiền nhân
Phong cách bình dân
Trong sáng toàn phần.

(Về vọng cổ câu 6)
Còn hơi thở là lão còn học Bác
Còn sức là con bơi vớt rác trên sông chiều.

Trẻ già quyết học và làm theo
Tấm gương đạo đức trong veo của Người
Lãnh tụ phong cách để đời
Dép râu áo vải mà ngời ngời vĩ nhân.

NGƯỜI VỚT RÁC TRÊN SÔNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Mùa Lau Sậy Bạc Đầu

Lối vào PHỤNG HOÀNG (1- 4)

Những cơn giông giờ này còn chưa chịu thôi sa
Dù chướng non đã se da lành lạnh
Mùa nhiễm dịch, mùa không thu hoạch

1- Để Lau Sậy bạc đầu bông lả tả lìa . . . cây
Cánh gầy bay chấp chới
2- Con đưa tay hứng mà không tới
Đường về nhà mình, bỗng xa quá chừng xa
3- Mà thật ra, đâu có bao xa mà như vạn dặm quan hà
Ngõ ngách giăng dây những con đường lập chốt
4- Vắng bước chân người, nụ cười lạc mất nơi nao.

Tây Nam ngày ngọn gió đi ngang hôn nồng nàn lưng núi. Mây viễn biên gió vo tròn từng búi, như tóc mẹ quê guộn rối bên..

VỌNG CỔ

1- …chiều.
Để lòng con thêm nhớ thương nhiều.
Dáng cha mẹ bên biền Lau Sậy, chiều hoàng hôn tím đỏ hồng pha.
Cha vá nón cho mẹ, mẹ vấn thuốc cho cha, câu vọng cổ ai ca thiệt ngọt thiệt muồi. Bên nhau bao mùa nón rách mình ơi!, mà lòng người vẫn vẹn nguyên tươi mới.

PHỤNG HOÀNG (từ câu 5 đến câu 8)

5- Xưa thiếu phụ phơi bông
Phơi niềm mong với nỗi nhớ thương chồng
6- Bên vạt nắng miền tây, bên gió chướng thổi sòng
Ngồi bó nhớ bện thương, ai..mua chổi bông lau đẹp

7- Chắt mót dụm dành từng cắc bạc nuôi con
Chờ khúc đoàn viên để Sậy Lau mùa sau thu hoạch
8- Bông sẽ không trông ngóng đến bạc đầu
Mắt biền bưng, cũng thôi không buông ánh nhỉ nhầu.

2- Cha rất thích chiều buông nằm ngửa mặt, nghe gió vi vu tấu khúc nhạc không lời. Thưởng thức ngàn Lau vẽ thư pháp trên nền trời.
Mẹ thì thích những bông mườn mượt, vừa nặng vừa dày bện chổi thiệt đã tay.
Con lại khoái mùa chướng già lay, bông trắng lìa cây bay bay trong gió.
Đâu biết rằng mùa thu hoạch đó, lau sậy bạc đầu vì mẹ cắt có mình ên.

PHỤNG HOÀNG (từ câu 9 đến câu 12)

9- Rồi một ngày, tháng tư về
Lòng mẹ hết héo hon
10- Vợ được ôm chồng, cha trìu mến hôn con
Mùa đủ vợ chồng, mùa vui gặt bội thu
11- Dưới ráng chiều quê
Mẹ lại vấn thuốc rê, cha lại vá nón bung vành
12- Con nhổ chưn lớn nhanh thành chiến sĩ
Đã hai chục năm rồi, canh biển trời, trấn giữ biên cương.

5- Hơn bốn mươi sáu năm Tổ quốc sạch bóng xâm lăng và đã hết rồi cảnh tiễn đoàn quân đi chiến đấu. Nay chúng con lại ra trận với tinh thần quyết tâm nung nấu vì cuộc hồi sinh chung một câu…

VỌNG CỔ

5- …thề.
Ngày giặc dịch lùi xa chúng con mới quay về.
Cuộc chiến hôm nay không bom rơi đạn nổ, mà đau khổ chất chồng bao mất mát hy sinh.
Dù là đi chợ mua hàng hay cứu giúp bệnh nhân, nhiệm vụ nào cũng vì dân vì nước. Người quân nhân luôn lao mình về phía trước, tim quân nhân đâu chỉ đập cho riêng mình.

6- Mọi năm giờ này cha lựa đám sậy già cắt dìm dưới mé kinh, đợi sa mưa cặm gò sạ lúa.
Ngày cách ly dây giăng khắp ngõ, khúc Phụng Hoàng cũng trắc trở bôn ba.
Giãn cách nhưng tình người gần lắm chẳng xa, con chỉ lo gió tạt cánh sậy già chấp chới.
Biết cha mẹ còn được bao nhiêu mùa chướng thổi, cặp bần mé kinh tuổi đã chống gậy rồi.

Mùa không thu hoạch mùa đau
Để cho lau sậy bạc đầu mắt cay
Niềm tin chiến thắng trận này
Con về ngắm tóc mẹ bay trong chiều.

MÙA LAU SẬY BẠC ĐẦU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Hương Nhãn Bạc Liêu

Lối vào NGỰA Ô NAM

Ngoại đưa tay chỉ lên phía những cành nhãn cổ uốn lượn dọc ngang
Có một khung lá uốn thành hình trái tim trên nền trời trong vắt
Rồi ngoại lại chỉ tay xuống đất
Con nhìn theo thấy một bóng nắng lung . . . linh.
Giống như hình của một trái tim
Ngoại cười rất tươi nói đó là một trái tim yêu
Của đất mẹ Bạc Liêu.
Trái tim trên đất giồng tuyệt đẹp
Giữa bao bông nắng trong vườn
Có bông rất to tròn
Còn bông thì nhỏ xíu nhỏ xiu
Mà nhìn thiệt là yêu
Ngó lên nhãn cổ hương lành
Trăm năm vẫn xanh cành
Dưới đất giồng – vườn bông nắng đẹp
Nghe ngập tràn – hương quê.

Rồi ngoại để tay mình chạm vào cái bóng nắng lung linh in hình trái tim trên giồng đất. Miệng móm mém cười mà rưng rưng mắt, lòng lâng lâng bao cảm xúc dâng…

VỌNG CỔ

1- …trào.
Ngoại nói: tình yêu của ngoại với mảnh đất này đây da diết biết dường nào.
Mảnh đất trộn mồ hôi của ba dân tộc, nay trái trĩu vườn hoa màu ngút ngàn xanh (-) Mỗi lần sờ tay lên những vết rạn của trăm năm, yêu thương từ đâu lũ lượt tìm về.
Coi gân guốc vậy chứ hoa nở mắc mê, mùa trái chín cả miền quê ướp nồng nàn hương nhãn.

2- Hương nhãn của trăm năm không chỉ níu hồn du khách, mà giá trị lịch sử mới chạm vào tim để ta ngưỡng mộ tìm về.
Hương nhân nghĩa hương quê cũng toả ngát tư bề.
Nét văn hoá xứ Bạc Liêu không lẫn vào đâu được, từ cơ cầu nhờ chung sức mà nên. Ba dân tộc cùng gắn bó để vươn lên – bên muối mặn gừng cay mà ngọt tình xứ sở.
Cùng nghe Dạ cổ hoài lang cùng tam ca vọng cổ – song loan quê này gõ nhịp tình chung.

LÝ ĐẤT GIỒNG

Trên đất giồng mình trồng mình vun
Thu hái về một niềm vui chung
Gió đưa hương nhãn ngọt thơm
Niềm tin, tình quê, nết đất
Trái sai là sai trĩu cành
Tang tình tang tính tình tang
Tang tính tình là tình tính tang
Chung tay chung sức chung lòng
Bội thu niềm vui hạnh phúc
Nghe lòng nghe lòng thăng hoa
Tang tình tang tính tính tang.

Hướng mắt về phía ngút ngàn xanh trong muôn sắc vàng hanh và nồng nàn hương hoa nhãn. Ngoại nói: Hoa không chỉ nở trên cây mà còn nở trong lòng người trồng trọt để nhãn Bạc Liêu đã ngọt lại thơm…

VỌNG CỔ

5- …lừng.
Nông dân của nơi đây thiệt giỏi quá chừng chừng.
Từ giống của cây nhãn cổ, người quê đã lai tạo cho xứ này một giống nhãn ngọt thanh.
Nhãn ngọt thanh và người lai tạo cũng tên Thanh, nên mới có cái tên là thanh nhãn. Hạt nhỏ cùi dày ngọt thanh lại thơm phức, được trồng trên bồi lắng đất giồng.

6- Bạc Liêu đang vươn mình với vô số những tiềm năng, xứ này đâu chỉ có nhãn mà còn bao la tôm, muối, lúa.
Bạc Liêu nổi bật lên với cánh đồng điện gió, với khát vọng vươn mình toả sáng vươn xa.
Tiềm năng rộng khắp bao la
Vườn độ thị sẽ trổ hoa muôn màu
Để thêm hưng thịnh đẹp giàu
Mời về hợp tác cùng nhau xây đời.

Ngoại cười dù hóp má móm môi
Nhưng nụ cười ấy đậm nét tự hào người xứ Bạc
Tiềm năng rộng khắp dồi dào
Bạc Liêu nay đã đi vào thơ ca.

HƯƠNG NHÃN BẠC LIÊU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Hoa Tỷ Muội

LỐI VÀO NGỰA ÔM NAM

Ngọn gió chiều Củ Chi
Có hương trái hương hoa phả thơm tóc rối
Có sắc hồng tỉ muội
Hồng một khoảng trời, hà cớ gì không hồng nổi môi má muội tỷ…

NGỰA Ô NAM

…ơi!
Muội lại ngồi vá ký ức xa xôi.
Chiếc áo bà ba, cũ mèm bạc phếch tả tơi
Tay chẳng còn đủ đôi – vá mấy mươi năm mà sao vẫn vậy
Chỗ nguyên chỗ rách chỗ sờn – tay trái mất tay phải còn
Ngực trái tròn tròn, mấy lỗ bom bi – chỗ cướp tỷ của muội đi
Trước lúc xuôi tay tỷ ráng dặn dò – “Đường chiến đấu còn dài
Thân gái dặm trường giá lạnh – gai cào, đổi áo tỷ ngay”.

Đại bác xe tăng không sợ mà lại sợ cái gai sao? Tỷ này mắc cười ghê vậy đó. Muội cắn rướm máu môi còn đồng đội nghẹn ngào mắt đỏ, hổng dám hít sợ tỷ nghe mà lệ cứ tuôn . .

VỌNG CỔ

1- . . . trào.
Lá chết cây đau gió thét mưa gào.
Tỷ cứ nói muội da gì như bông bưởi, ngâm miết trong sình mà đẹp chẳng thua ai.
Lúc nào băng rừng tỷ cũng đi trước vẹt gai, tỷ nói da muội là da ngọc da ngà.
Lẽ phải là tiểu thơ đài các kiêu sa, ai có nhè đâu muội lại là du kích.

2/. Tại giống mẹ giống cha nên được làn da thiệt thích, chứ muội làm giao liên khi tuổi mới lên mười.
Muội nói thiệt chứ bộ chơi sao, mà tỷ lại cười.
Mỗi lần tỷ cười hàm răng đều như hạt bắp, muội phân bì tỷ đùa hay da trắng đổi hàm răng.
Tỷ nói da tỷ đen ngẳm đen ngăm, lỡ gai có cào thì thấy ít đau hơn da trắng.
Giờ tỷ bỏ đi còn ai đâu mà ngắm, để muội một mình khóc lặng giữa hoàng hôn.

LÝ SON SẮT

Trong nắng xuân thanh bình
Quê thắm tươi bao tình
Vùng đất thép Củ Chi
Trang sử nào còn ghi
Bom pháo đâu sá gì
Vì quê hương nữ nhi lên đường
Ôm súng ra sa trường
Cùng chung tay giữ yên làng quê
Cùng nuôi ước mơ một ngày
Cờ tung bay Bắc Nam đoàn viên.

Dưới nắng ấm Củ Chi muội thấy các tỷ về trong màu hoa tỷ muội. Tỷ màu cam tỷ màu hồng phấn, còn Tỷ Ngọc với Tỷ Nga trong rực rỡ sắc hoa…

VỌNG CỔ

5- . . . vàng.
Nụ cười rộ lên tươi thắm nồng nàn.
Ơi! Những bông hoa của vùng đất thép, bình dị mà kiên cường vươn nở trước bão giông.
Mỗi cô du kích tượng trưng cho một bông hồng, hồng tỷ muội rực rỡ vườn đất nước.
Tuổi tròn trăng chưa kịp trao lời hẹn ước, đã hiến tấm kiên trinh cho nước non nhà.

ĐOẢN KHÚC LAM GIANG (đoạn đầu)

Muội giờ ngồi nơi đây
Trong sắc hoa muôn màu hương ngất ngây
Mà nghe nhớ thương vơi đầy
Nhớ đôi vai gầy đêm hầm lạnh giá
Kỷ niệm giờ còn đây
Chiếc áo xưa nay chỉ còn một tay.

(Trở về vọng cổ)
Chiều hoàng hôn nhuộm hồng sắc hoa tỷ muội
Phải tỷ về không mà hương toả ngạt ngào.

Giờ già rồi khóc mà có nước mắt đâu
Khô tự lúc nào không để ý
Chỉ biết rằng mỗi khi nhớ tỷ
Muội lại ngồi se chỉ luồn kim.

HOA TỶ MUỘI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Lần Theo Một Khúc Dân Ca

(Mến tặng những người lính Sư đoàn bộ binh 4)

NÓI LỐI

Em đến nơi đây chiều hoàng hôn bảng lảng
Nghe được câu hò anh lính thả giữa rừng xanh
Bắt gặp khúc dân ca theo cánh cò vỗ nhịp
Võ lãi phượt trên dòng, em lại vớt được tiếng cười anh

Ơi câu hò của anh lính thả giữa rừng xanh sao nghe quá ngọt lành và thân thương đến lạ. Gió cũng phải lặng im nép mình sau vòm lá, lục bình quên trôi mang sắc tím thả loang…

VỌNG CỔ

1- . . . chiều.
Câu hò mênh mang gợi nhớ thương nhiều.
Hò ơ . . .
Rừng Bình Sơn xanh màu áo lính
Kênh Lung Miễu phèn đọ sắc hoàng hôn
Lục bình thả tím bung buồn
Để chiều rải nhớ ơ hò . . . hò ơ . . .
Để chiều rải nhớ nặng cánh chuồn nghiêng chao.

Chuồn bay vào khúc ca dao
Chở nỗi nhớ ngọt ngào chở tình yêu của lính. (dứt câu 2)

CHIÊU QUÂN

Em nghe lòng – xao xuyến lạ
Mộc mạc lời – thơm rơm rạ
Chừng như – thương chật dạ
Tình yêu anh lính trẻ xa nhà
Ta để lòng – vướng nợ nơi đây
Nợ câu hò mênh mông dào dạt
Và nợ anh bài vọng cổ ngọt mùi.

2- Giọt mồ hôi người lính hôm nay đổ xuống, chặng hành quân hay nắng gió thao trường.
Đều theo những dấu chân cha ông đó đã từng.
Cõng quê hương vượt mưa bom bão đạn, để đất nước này mãi mãi được bình yên.
Tim người lính không chỉ đập tình riêng, tim người lính nhịp đập vì Tổ Quốc. Cha ông đổ máu xương giữ nước, con cháu bảo vệ giữ gìn là nhiệm vụ thiêng liêng.

LÝ CHIM XANH

Lính ca khúc lý chim xanh nhịp vào nhịp ra
Ca theo cánh cò đang vỗ nhịp xa nhịp gần
Lời ca nâng bước ai quân hành ngại chi bao khó khăn
Đêm về bồng súng, đứng gác, giữ bình yên quê.

Xuôi kinh rạch thả xuồng trôi em lại vớt được tiếng cười anh trên sóng nước. Bắt gặp nỗi lòng người lính qua khúc dân ca mộc mạc, để tình yêu lính trong em cứ dạt dạt giữa đôi …

VỌNG CỔ

5 …bờ.
Lính hát dân ca theo nhịp vỗ cánh cò.
Có ai đó đã từng chứng kiến, mới hiểu hết nỗi nhớ nhà trong tim lính ra sao.
Mảnh đất này đây ghi dấu những tự hào, hương Sứ Đất Hòn còn thơm bưng thơm bửng.
Xứ sở có bà mẹ đã hy sinh thầm lặng, dâng bảy đứa con cho Tổ Quốc tự hào.

6- Mập mạp đàn gà, mươn mướt vườn rau, dù đất nơi đây đồng khô phèn nhuộm
Tràm vươn trên mảnh bom xưa mà hương đượm, kênh vũ điệu thanh bình hoa vừa nở vừa trôi.
Sư Đoàn bộ binh bốn luôn tư thế sẵn sàng, tình quân dân nơi đây bền chặt.
Dân bệnh có quân y tận tâm cứu chữa, lũ sớm có bộ đội ta gặt chạy giúp dân mình.

Khúc dân dân ca thắm bao tình
Em lần theo bắt gặp mình đã yêu
Mối tình đầu cứ trong veo
Chưa xa đã nhớ thương nhiều lính ơi!

LẦN THEO MỘT KHÚC DÂN CA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Miền Nam Theo Dấu Chân Người

NÓI LỐI

Thưa Bác!
Chúng con được sinh ra trên mảnh đất Phương Nam
Uống nước Cửu Long Giang, hít khí trời châu thổ
Tắm mưa nắng đồng bằng, ca bài ca vọng cổ
Ăn hạt gạo cần cù xứ nam bộ lớn lên.

Bác kính yêu ơi! Rừng Phương Nam có được xanh tươi đứng giữa trời mà khoe bát ngát. Biển Phương Nam được mênh mông hát khúc tình dào dạt núi được hiên ngang hùng vĩ đứng vươn . . .

VỌNG CỔ

1- …mình.
Nam Bắc liền lạc nhau hát khúc thanh bình.
Em thơ được đến trường tung tăng áo mới, cây lúa không còn bị bom xới đạn găm. Câu vọng cổ miền tây ai hát dưới đêm trăng, bên tinh khiết hồn sen bên vựa lúa đồng bằng.
Là nhờ ơn người đã hy sinh, hiến trọn đời mình cho dân cho nước.

LÝ CON SÁO

Bác…Bác ơi!
Chúng con mang tình phương Nam
Chút hương đồng mênh mang
Thêm bổi hổi hương tràm
Hương châu thổ nồng nàn
Gửi về người chúng con luôn kính yêu
Vị cha chung của dân tộc Việt Nam
Gió mang dùm làn hương đi gió ơi!
Ướp dấu chân người hy sinh vì dân.

2- Dấu chân của người ra đi tìm đường cứu nước, cả dân tộc Việt Nam ghi khắc tự hào.
Bác gọi thân thương hai tiếng “Đồng Bào”.
Miền Nam tự hào luôn trong tim Bác, nguyện theo dấu chân người vì nước vì dân.

Người như lúa trổ bông vàng
Vỏ thô khi tách lại toàn ngọc châu
Bình dân áo vải dép râu
Mà lung linh một sắc màu vĩ nhân.

LÝ SON SẮT

Nay Bác đi xa rồi
Nhưng dấu chân của Người
Còn rạng ngời sử sanh
Còn trong lòng toàn dân
Môi Bác như đang cười
Miền Nam luôn trong trái tim người
Ánh mắt đang hướng về
Về phương Nam với bao niềm tin
Về nơi ngát hương bông tràm
Vòng tay như muốn ôm cả trời Nam.

Dấu chân của người yêu nước thương dân đậm muôn phần gian khổ. Những ngón bấm sâu của người da vàng máu đỏ in trên đất rồng tiên cho trang sử đẹp muôn . . .

VỌNG CỔ

5/- ….đời.
Miền Nam nguyện theo dấu chân người.
Nhịp đập trái tim hoà chung cả nước, gian khổ chẳng nề vì Tổ quốc chẳng từ nan.
Chỉ một dấu chân thôi mà thổn thức cả trời Nam, chỉ một dấu chân thôi mà bồi hồi tim cả nước.
Người phương Nam học Bác từ điều nhỏ nhất giản dị bao dung mộc mạc mà can trường.

6/- Như lu nước mưa ai đó đặt ven đường, chiếc gáo dừa gác ngang ai khát dừng lại uống.
Như bao gạo nghĩa tình của người dân miệt ruộng, gửi miền Trung khi bão lũ tai ương.
Người chiến sĩ chắc tay súng giữ biên cương, cán cán bộ đi đầu về thanh liêm cần kiệm.
Như cụ già bơi xuồng vớt rác, cứu con sông mang dòng nước mát cho bao người.

Bác Hồ! vị cha chung của dân tộc Việt Nam
Giản dị mà vĩ nhân – bình dân mà lãnh tụ
Tư tưởng đạo đức như vì tinh tú
Toả sáng cho muôn người học tập và làm theo.

MIỀN NAM THEO DẤU CHÂN NGƯỜI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trang 32 của 34

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.