Bút danh: Hoa Hồng

Tác giả: tranngochoa Trang 30 của 34

Mùa Thương

NÓI LỐI

Có phải mùa này mình nhớ em nhất phải không?
Em cũng vậy, nỗi nhớ cứ rực lên trong sắc hoa phượng đỏ
Miền kỷ niệm đang len trong nắng gió
Nồng nàn giát vàng cả da em.

Mình ơi! Lũ ve gọi hè mà sao mắt em lại chèm nhèm, chúng khản cổ gào như em hôm nào gào gọi tên anh ngày quê hương toàn thắng. Như thanh xuân trong em căm ghét chiến tranh làm nỗi đời chát đắng như góa phụ trong em gào khan trước di ảnh gọi ơi…

VỌNG CỔ

1- …mình.
Làn gió Ba Tri đang tấu khúc thanh bình.
Em di chiếc gậy tre mà nghe tim mình trỗi nhớ, để một nụ tình bung nở trước bình minh (-).
Đi thăm mình khăn rằn em quấn thiệt xinh, thoa lên bờ môi chút son màu mận chín. Che dấu chân chim bằng nền sáng mịn màng, sợ mình không nhận ra cô giao liên thuở trước.

NGÂM DẶM

Giường như lá cỏ dậy hương
Dường như chim hót rộn đường em đi
Đọt chồi thẻ thọt thầm thì
Nhớ chồng góa phụ làn mi rớm sầu.

Câu 2. Bến Tre xưa lẫy lừng bao chiến tích, du kích quân dân khí phách ngang trời. Phong trào đồng khởi còn đây vang vọng bên đời.
Xứ sở của những vị tướng tài ba lỗi lạc, xứ sở của đội quân tóc dài lẫm liệt oai phong (-)
Xứ sở của chằng chịt rạch chằng chịt sông, xứ sở của những rặng dừa xanh ngút ngát.
Của điệu lý ba tri, lý cái mơn dìu dặt, xứ sở của cụ đồ yêu nước thương dân.

NÓI LỐI

Mình trong cánh cò vỗ nhịp vào ra
Mình trong khúc ca ngày nào em hát
Mình trong giải mạ đồng xanh dào dạt
Tất tưởi ùa về trong ràn rụa giấc mơ em.

Câu hát bên rặng dừa xanh em hát cho những hy sinh đợi chờ được mất. Cho yêu thương chảy sâu vào vào lòng đất cho quê hương khởi sắc vươn…

VỌNG CỔ

1- …mình.
Khúc hát quê hương em gửi trọn tâm tình.
Nhẹ thôi nắng hãy ôm tóc ai điểm bạc, nhẹ thôi mùa ơi xoa dịu những niềm đau (-) Quê mình nay đẹp lắm nông thôn mới tầng cao, công nghiệp hóa hiện đại hóa và phong trào đồng khởi nghiệp.
Kinh tế đi lên các làng nghề phát triển, khẩu hiệu trước và nay là quyết tiến không lùi.

6- Hạ trở mình phủ nhớ trên đám mây ui, vương trên búi tóc em lung linh ánh bạc. Em lụm cụm tuổi đời còn hạ thì tròn xoe ngơ ngác, vô tư vọc ký ức thuở yêu (-)
Hơn bốn mươi năm mà nhớ cứ dâng nhiều, xuồng chở nhớ đầy khoang neo rạch nào cũng khẳm.
Em giấu lòng vào tiếng ve gào mà hỏi lòng rối rắm, rằng hòa bình đã lâu mà sao mình vẫn chưa về.

Em thèm nghe cái giọng rủ rỉ ngọt như kẹo dừa
Thèm được gọn lỏn trong chồng để nồng nàn thỏ thẻ.
Giấc chiêm bao khuya nay mình về bên em nhé
Đêm sẽ hổn hển dạt dào trong tiếng gọi mình ơi.

MÙA THƯƠNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Những Đoá Sen Tháp Mười

HÒ ĐỒNG THÁP

Ơ…Sen tháp mười nụ hồng nụ trắng
Gió Tháp Mười ngọn vắn ngọn dài
Chướng về xuân tới nhớ ai
Nam non ru khúc ơ hò…
Nam non ru khúc thương hoài hạ…

NAM AI (8 câu)

…ơi.
Gió đưa gió đẩy thu về
Ngọt ngào mùi hương quê
Nhớ thương giăng mắc bốn bề
Xuồng anh vừa neo giữa đầm sen
Màu áo này em còn nhớ hay quên
Bà ba nâu đất đó chèn
Màu xưa em thích lẽ nào quên?
Bởi em thương thương lắm đất quê mình
Thương những chân tình dầu giãi bôn ba
Áo nâu chân đất mà thiệt thà
Đứa hớt muổng dừa đứa chải bảy ba
Đất này xưa úng phèn ngập mặn
Tóc dầm lung nên tóc khẳm mùi phèn
Nhưng anh ngửi riết thành ghiền
Cái mùi châu thổ khó quên.

Hoàng hôn trải vàng sông con nước loang đồng bập bềnh bông lúa sót. Con chim sáo ngó chiều rơi hót điệu gì thánh thót rồi day phía đồng xa gọi mùi ngọt tiếng ơi . . .

VỌNG CỔ

1- …mình.
Ký ức về trong khúc gió ru tình.
Mùa con trăng dầm mình trong nước lũ, mùa bơi xuồng hái điển điển vàng sông.
Tiếng cười ai giòn rụm giữa thinh không, để con cá ngẩn ngơ con cá lội ngược dòng.
Mê mẩn bóng hồng rồi cá mắc câu, vướng lưới tình đầu mùa con nước nổi.

(Phi vân điệp khúc đoạn cuối)

Nhớ…Nhớ đêm bưng biền
Xuồng ba lá – với con trăng hiền
Tay tìm tay – lắng trong nỗi niềm
Chừng như – sen cười với lúa non
Chừng như – gió đòi chiếc hôn

2- Chưa kịp thành hôn mới bỏ cau trầu dạm hỏi, hai đứa đã hai nơi đi góp sức giữ quê mình.
Khói lửa triền miên nên hạnh phúc cũng gập ghình.
Một chiều thu sen đang dào dạt nở, bom dội mù trời cánh mỏng tả tơi rơi.
Những cô gái Tháp mười vào độ tuổi đôi mươi, tóc gội phèn hong gió trời nắng khét.
Ngã xuống cho quê hương hoà vào hoa da diết, dầm trong bùn mà tinh khiết một làn hương.

LÝ MỸ TRÀ

Gió rung rinh cánh hoa xinh cười trong nắng hồng
Đàn cò bay nhịp vào ra chao nghiêng giữa mênh mông
Khua mái dằm, nghe bổng trầm câu hò Đồng Tháp
Nhớ nhớ sao là nhớ, mối tình đầu đó
Nhớ Tháp Mười…nhớ nhung người xưa.

Dù có đi đâu và xa cách bao lâu thì trái tim anh vẫn giữ một tình yêu hướng về Đồng Tháp. Dù ngọn chướng có thổi sâu để vết sầu thêm bỏng rát anh vẫn nhớ về em trong dào dạt sắc sen…

VỌNG CỔ

5- …hồng.
Về một Gò Tháp kiên trung một Xẻo Quýt anh hùng.
Về nơi có bông lúa trời sống dầm mình trong biển nước, mà dâng cho đời hạt ngọc thơm ngon.
Nơi có những thân cò lội trắng muốt đồng năng, có những đoá sen thanh tao tinh khiết.
Có những đời hoa can trường trung liệt, theo tiếng gọi quê hương dâng trọn tuổi xuân thì.

6- Thương cô gái đất sen hồng thương cái nết nhu mì, thương cái ôm từ phía sau lưng vừa chầm vừa vội.
Ngọn chướng nhớ ai mà nhào lui lộn tới, để khắc khoải ùa về trong bổi hổi một làn hương.
Tia nắng cuối ngày ve vuốt yêu thương, hôm những cánh sen, hôn lên những đời hoa trung liệt.
Hương đất tình người kết tinh hương hoa da diết, để Đồng Tháp hôm nay tha thiết bao tình.

Bông sen gương mặt quê mình
Hồn sen thuần khiết dáng hình quê hương
Mọc từ bùn vẫn ngát hương
Có thanh tao tinh khiết, có can trường trong hoa.

NHỮNG ĐOÁ SEN THÁP MƯỜI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Cẩm Mỹ Trái Tim Ta

XANG XỪ LÍU

Cha nói: Tình yêu của cha với đồi 57 này đây
Nó vô cùng bao la và bất tận
Nên dù có đi đâu chưa được bao lâu
Thì lòng cha đã thương nhớ đậm sâu và mau kíp quay. . . về.
Với Cẩm Mỹ quê hương – với đồi 57 thân thương – với thôn quê bụi chuối con đường.
Bao năm gắng công vun trồng cực nhọc – để đất này xanh tươi nảy lộc
Một đồi cây trái đơm hoa – mang no ấm khắp mọi nhà
Cẩm Mỹ bây giờ – rừng cao su lộng gió
Bên trái sai vườn – bên đồng xanh lúa trổ
Phố thị tầng cao – lung linh giữa trời sao rực rỡ
Niềm hạnh phúc trào dâng – Cẩm Mỹ tự hào Huyện thị của lòng dân.

Rồi cha đứng trên đồi cao đưa ánh mắt tự hào về phố huyện. Cha nói…Cẩm Mỹ hôm nay như cô gái tuổi hai mươi có gương mặt xinh tươi làm lòng người xao xuyến, ai đến một lần thôi lòng quyến luyến chẳng xa…

VỌNG CỔ

1- …đành.
Có được như hôm nay nhờ chung sức mà thành.
Cha rưng rưng bốc nắm đất đồi 57 – rồi ấp vào nơi vị trí của trái tim (-).
Đồi năm bảy ngày nào gian khổ như nêm – cây thiếu nước mùa khô đất khát.
Nơi giao thông, điện, nước, “ba không” – đất cùng người cong lưng gánh khổ.

2- Đồi 57 nơi đây còn có tên “đồi khát” – người khát vọng vươn lên, cây khát nước để vươn cành.
Cho trái quằn cây cho hoa ngát hương lành.
Mơ những con đường chở nặng công người trồng trọt – mơ nhà nhà điện sáng thoả lòng mong (-).
Trưa nắng hè một nguồn nước sạch trong – cứ róc rách chảy trôi vào lời ru của mẹ.
Ầu ơ…đồi khát màu xanh
Ơi à…Người khát dòng ngọt lành về đây. (dứt câu 2).

NÓI LỐI

Rồi thì nắng quái cũng không nhuộm vàng nổi đâu
Khi cây đủ nước xanh màu vươn thẳng
Rồi thì không rào khó khăn nào có thể cản
Sự chung sức chung lòng của ý Đảng lòng dân.

Đồi 57 hôm nay ong bướm cũng mê say chim bầy ríu rít. Người về đây ngắm cho thoả thích, một đồi trái và hoa thơm nức công…

VỌNG CỔ

5- …người.
Lộ mới bon bon xe nườm nượp chở nụ cười.
Đồi khát hôm nay không còn khát nữa – tiêu, chuối, bưởi, sầu riêng…trĩu quằn cây. (-)
Nhà nhà khang trang sung túc đủ đầy – điện sáng nước về ngọt tình dân chung sức. Đường liên xã thông thương tấp nập – Suối Râm nay áo mới xanh màu.

LÝ NĂM CĂN

Đồi xanh trĩu trái và hoa
Dậy hương trong khúc dân ca
Yêu lắm Suối Râm quê ta
Một Long Giao luôn sống động
Gần yêu, xa nhớ, lòng vương
Và thương thương quá là thương
Cái nết người quê
Nhân nghĩa tràn trề.

(Trở về vọng cổ câu 6)

Một góc quê hương luôn vươn mình khí thế
Góp phần làm nên một Cẩm Mỹ muôn màu.

Đồi không còn khát nữa đâu
Đồi nay trải rộng một màu xanh xanh
Cha ôm một bụm đất lành
Áp vào vị trí tim mình mà yêu.

CẨM MỸ TRONG TRÁI TIM TA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chung Trà Quạu

LỐI VÀO PHỤNG HOÀNG ( 4 câu)

Vạt nắng cuối ngày còn lưu luyến chưa muốn rời đi
Thì nhà nhà đã giương cờ trước ngõ
Mai là ba mươi tháng tư rồi đó

1. Thôn xóm rộn ràng rợp đỏ cờ…sao
Mừng ngày Miền Nam toàn thắng
2. Bốn mươi lăm năm kỷ niệm ngày giải phóng
Nam Bắc lạc liền vui khúc đoàn viên
3. Ngày quê hương
Nắng lung linh – nhảy múa trên bụi tre già
4. Nơi mái nhà có người vợ trẻ
Quýnh quáng pha trà – vấn thuốc rê chờ – mà người chẳng thấy đâu.

Mới đó mà đã bốn mươi chín năm rồi! Bốn mươi chín năm kỷ niệm ngày miền nam hoàn toàn giải phóng. Cũng là bốn mươi chín năm tui ngậm ngùi lẻ bóng, ngồi mình ên bên quay quắt vị hương…

VỌNG CỔ

1- …trà.
Ông dìa uống đi! Tui mới pha xong thiệt quạu thiệt đậm đà.
Gu của ông tui làm sao mà quên được, uống trà phải ngửi, hút thuốc phải bập môi.
Đây nè thuốc rê tui vấn đúng gu ông rồi, đầu nhỏ đuôi to ông thoải mái dìa mà bập.
Còn trẻ mấy ai ghiền thuốc rê với ghiền trà, chỉ ên ông! tánh già khú lú đế.

2- Bốn mươi sáu năm nay mỗi khi xế xế, tui lại trầm tư bên khói thuốc hương trà.
Khói thuốc và khói hương làm cay mắt đó ông à.
Chứ nào đâu dám buồn dám khóc, đời trai vì Tổ quốc ra đi.
Có dám trách hờn đâu chỉ lén lén mỗi khi, con chim vịt kêu chiều tui hướng mắt về nơi xa ấy.
Gọi hai tiếng “mình ơi” mà lệ lòng tuôn chảy, nó chảy ở trong lòng chứ mắt chỉ khóc khô.

LÝ NĂM CĂN

Thằng Ba ngã xuống đầu đông
Thằng Tư đi chớm thu sang
Đứa út hy sinh trong đêm
Lệ rơi đẫm trong tim mẹ
Còn ông đi cuối mùa xuân
Ngày hai mươi chín vào đêm
Cách nửa ngày thôi
Thống nhất…về rồi.

Mình ơi! nước mắt tui chỉ rơi khi niềm vui dâng trào tột đỉnh. Niềm vui ấy chính là ngày Miền Nam hoàn toàn giải phóng cờ đỏ tung bay rợp khắp ba…

VỌNG CỔ

5- …miền.
Bắc Trung Nam một dải lạc liền.
Ngọn gió quê hôn mềm lá cỏ, đôi chim trên cành hót khúc đoàn viên.
Con ôm cha vợ ôm chồng mẹ ôm con, nước mắt nụ cười thi nhau rơi nở.
Chồng con không về những người mẹ người vợ, khóc trong tim nên nước mắt ngược vào lòng.

DẠ KHÚC

Đêm trắng đêm – khóc khô nhớ chồng
Lắng nghe giữa trời im ắng – khúc chia ly bên đời xa vắng
Tin ngày chiến thắng, cờ đỏ bay rợp trời
Mà người đâu thấy – để đớn đau héo khô môi người
Bao tháng năm – ngóng trông bóng chồng
Ở đâu lung tràm vách núi? thẳm lung sâu hay là khe suối?
Tiếng gió nấc, bên luỹ tre ngùi ngậm ngùi
Đám mây đó – mọng nước rồi
Còn một trời thương – bên kìa nhớ dặt dìu vương
Gu ông nè – thuốc rê trà quạu
Rót mời người thương – tóc nhớ người tóc đà màu sương.

(Về vọng cổ câu 6)

Giọt nước mắt chảy về miền ký ức
Tưởng niệm những anh linh vì Tổ quốc quên mình.

Chiến khu D giờ rừng vẫn xanh rừng
Tân Uyên ngày mới rộn ràng huyên náo
Nay tui vấn thuốc rê châm bình trà quạu
Mời ông về ta đối ẩm cùng nhau.

CHUNG TRÀ QUẠU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Lời Yêu Miệt Vườn

NGÂM THƠ

Nhành bưởi đong đưa bởi gió đưa
Má em hồng có phải bởi nắng trưa
Hay bởi sợi tơ trời cột cái duyên cái nợ
Tại ánh mắt ai đăm đắm trên đọt dừa.

Chầm chậm nghe anh thưa anh leo đọt dừa để ý em đã ba mùa bưởi chín. Tại cái lúm đồng xu làm cho anh điêu đứng áo bà ba cánh môi mềm đỏ lựng như hoa mùa xuân nở rộ bung…

VỌNG CỔ

1- …chiều.
Anh leo lên trển là muốn hái tặng em năm tháng dặt dìu.
Để anh níu ánh trăng cho em bẻ lá đa làm quạt, mát cái buổi trưa hè em có chịu hôn? (-).
Với lại hổng biết sao dạ cứ bồn chồn, anh mới leo lên đọt dừa ngồi thả hồn qua bên bển.
Biết nhau lâu bộn rồi mà em cứ ngó lơ hoài, để trái tim anh cứ suốt ngày đau âm ỷ.

NÓI DẶM

Có lần em cắc cớ hỏi trái tim anh có mấy lỗ?
Nói thiệt lòng anh có biết chi đâu
Anh chỉ biết nó rung mới lần đầu
Hễ cứ thấy bóng em là nó đập xà lai loạn nhịp
Em muốn nói gì thì nói phứt đi cho kịp
Đừng nổ vỏ vọt chạy lòng vòng tội anh lắm em ơi
Anh xới luống nào là dứt điểm luống đó cho rồi
Còn em cứ thong dong hồi sau mơi phân giải.

2. Nói thiệt nha, cái mặt anh mà buồn nhìn y như trái bí, còn cái mình tương tư nên mỏng như cánh chuồn chuồn.
Anh ngồi mình ên anh ngắt cái cọng buồn.
Cọng buồn anh ngắt anh quăng nhưng mà còn cọng nhớ, gió nhớ tạt cong chiều để hoàng hôn tím rịm hà em ơi (-).
Dừa xoã tóc gội mưa để lòng anh nhớ chơi vơi, nói thiệt gió nhớ còn dật dờ huống hồ chi bão nhớ.
Con chuồn ớt còn biết đa tình chờn vờn bên hàng bông mắc cỡ, anh bảnh tẻng vầy bộ hổng biết yêu sao?.

NÓI LỐI

Em nghĩ coi ếch nhái ễnh ương còn có đôi có bạn
Con vịt trời còn biết bẹo dạng rỉa lông
Con trai miệt vườn cong lưng cuốc đất tỉa trồng
Tại dang nắng hơi đen chứ dòm kỹ cũng bảnh trai chứ bộ.

Ừ nghen em mai tía má sang nhà mình nên duyên chồng vợ. Ngày vun xới chăm vườn đêm thả xuồng xuôi kinh rạch nằm ca vọng cổ ngôi nhà nhỏ xinh xinh với hai trái tim . . .

VỌNG CỔ

5- …vàng.
Đám cưới nhà quê mộc mạc mà rộn ràng.
Anh hái cặp bưởi Năm roi làm quà ra mắt, vòng hoa cô dâu kết bằng bông bưởi trắng tinh khôi (-)
Nghĩa vụ đời trai với quê hương anh đã làm tròn rồi, nay trở về xây dựng gia đình tăng gia sản xuất.
Từ khối óc bàn tay cần cù góp sức, đưa quê hương đổi mới đẹp giàu.

6. Em cũng thấy rồi đời sống của bà con mình phơi phới đi lên, Bình Minh hôm nay trái quằng cành cây trĩu quả.
Bưởi Năm roi múi dày ngọt lạ, cam sành mỏng vỏ to tép đó nghen (-)
Đường bê tông chạy mút mắt đó chèn, Mỹ Hoà xã bưởi nổi tiếng rồi chứ bộ.
Anh nói thiệt lòng chứ đâu phải nổ, em gật đầu thử coi là thành nàng dâu xứ miệt vườn.

Chèn ơi! cười gì trùm quá chỉ ló có hai cái răng thưa
Tại gió đưa nên chiếc lá dừa mới đong đưa chớ bộ
Tại cái sợi tơ trời quến cái duyên cái nợ
Tại nhớ cứ trổ buồng nên anh muốn vợ đó em ơi.

LỜI YÊU MIỆT VƯỜN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Khúc Ru Của Mẹ Nam Thái Sơn

NÓI LỐI:

Cụm tràm thưa ngủ vùi trong khúc ca dao
Ánh trăng khuyết xuyên ngang nỗi đời trầm lặng
Gió níu vào dấu chân chim lạnh vắng
Mẹ ngồi ru con.

Ầu ơi…
Mẹ ngồi đưa chiếc võng không
Lời thương lời nhớ tô hồng môi con
Ru đời vì nước vì non
Ru con trắng tóc…ờ…Ầu ơ…
Ru con trắng tóc mà héo hon trong…

VỌNG CỔ

1- …Lòng.
Vết đồi mồi đơm bông đu thêm nỗi nhớ chồng
Khoai lang dương ngọc bay mùi thơm nức, canh chua lươn bạc hà bông súng thiệt là ngon.
Mẹ khấn thầm ” ông về mà ăn với bảy đứa con”, rồi mẹ ngồi khêu bếp lửa đỏ giòn.
Đêm tháng tư gió vẹt chiếc lá non, chui vào búi tóc mẹ mè nheo đòi nhớ.

2- Kiên Giang ơi ! lời ru sao sâu lắng, tóc mẹ trắng như bông còn rừng vẫn xanh rừng
Ngày Cha đi Mẹ ru con câu muối mặn cay gừng.
Ai gánh lời ru qua mùa giáp hạt, để con cá rô đồng quẫy khúc mồ côi.
Nước mặn phèn chua còn chát ở đầu môi, vại dưa muối giọt mồ hôi cho bông bồn bồn rụng trắng
Ngày mẹ mất chồng hương tràm chơi vơi trong nắng, ngày các con không về mẹ nghe thêm đắng lá sầu đâu.

LÝ CON SÁO

Bao đớn đau
Gói lại trong lời ca dao
Nỗi nhớ nào xanh xao
Ru con da diết bên đời
Lời ru nghiêng xế tuổi trời
Bốn mươi mùa tràm kia nở hoa
Gánh nước non mẹ sắc son bao ngày qua
Quê thanh bình rừng xanh ngát xanh
Ngủ đi con đẹp giấc mơ hùng anh.
Ầu ơ…
Ví dầu muống biển tím hoa
Mẹ ru đời mẹ
Ầu ơ….
Mẹ ru đời mẹ bôn ba ên…

VỌNG CỔ

5- ….mình.
Lời ru sao lắc lẻo gập ghình.
Mẹ ru con mà như ru đời đàn bà bất hạnh, nhìn bảy bát hương trên bàn thờ không di ảnh mà thương.
Nam Thái Sơn ơi bao nhịp can trường, bảy lần tin con không về là như bảy lần mẹ chết.
Liêu xiêu gậy tre khua đời mỏi mệt, đời mẹ chật và nông mà lòng mẹ rộng vô cùng.

LÝ NĂM CĂN

Ầu ơ…Ơ ở ầu ơ
Ầu ơ…Gió nấc canh tư
Con ngủ ngoan nghen con
Cành ru lá xanh câu muối mặn
Ầu ơ…Ơ ớ ầu ơ…
Ầu ơ đất nước bình yên
Ru khúc hùng anh
Con ngủ mộng lành.

(Trở về vọng cổ câu 6)

Ru đời tóc mẹ ngôi hai
Ru con tóc mẹ rối phai thuở nào.

Đêm tháng tư cái nỗi nhớ nó lỳ đòn
Quất trăm roi vẫn đu vào tim mẹ mà làm tình làm tội.
Mẹ gom các con về nơi cây bàng lá to đỏ ối
Nhóm ngọn lửa hồng mắc võng ầu ơ.

KHÚC RU CỦA MẸ NAM THÁI SƠN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Sao Em Nỡ Vội Lấy Chồng

NHẠC

Nam: Lời ru buồn nghe mênh mang mênh mang
Sau luỹ tre làng, khiến lòng tôi xốn xang

Nữ: Ngày lấy chồng em đi qua con đê
Con đê mòn lối cỏ về
Có chú bướm vàng bay theo em.

Nam: Bướm vàng đã đậu trái mù u rồi
Lấy chồng sớm làm gì
Để lời ru thêm buồn.

Nữ: Ru em thời thiếu nữ xa rồi
Còn đâu bao đêm trăng thanh
Tát gàu sòng vui bên anh.

Nam: Ru em thời con gái kiêu sa
Em đố ai tìm được lá diêu bông
Em xin lấy…làm chồng.

Nữ:
Ru em thời thời con gái kiêu sa
Em đố ai tìm được lá diêu bông
Em xin lấy…làm…chồng.

Nam: Lời…ru cứ mênh mang sau luỹ tre làng để dạ xốn xang lòng buồn man mác, một chiếc lá rơi mà ngỡ cả rừng thu xào xạc nhắc kỷ niệm xưa tình lỡ mối duyên…

VỌNG CỔ

1-…đầu.

Nữ: Lối mòn xưa lưng đê cõng nặng sầu.

Nam: Em bước theo chồng bên hồng hồng xác pháo
Bỏ lại bên đường một đôi mắt buồn vương (-).

Nữ: Thời con gái kiêu sa một sáng mờ sương
Em thả vui câu đố ven đường

Nam: Để anh lần theo lối ấy tìm thương
Ngày gặp lá diêu bông em theo chồng sang xứ khác.

PHI VÂN ĐIỆP KHÚC (đoạn đầu)

Nữ: Tiếng thu giữa chiều buồn rơi – nghe đầy vơi
Nhắc chi kỷ niệm – cho lòng – luyến thương người ơi!

Nam: Ta – mơ tình trăm năm
Bước chân âm thầm
Đi tìm diêu bông
Ngỡ ai – ngỡ ai đợi trông

Nữ: Nhưng người chờ mong mãi mong
Người ra đi – mãi tăm biệt tăm

Nam: Chân trần lang thang khắp nơi
Tìm mãi thôi – diêu bông cho người
Chỉ mong rằng – môi ai cười tươi
Để đôi ta – duyên trăm năm không lìa xa.

2-
Nữ: Đừng nhắc người ơi xin người đừng nhắc nữa
Chỉ thêm đau thêm khổ thêm sầu
Bởi không duyên nên lỡ mối tình đầu.

Nam:
Bóng trăng quê hôm nào em múc
Bằng chiếc gầu sòng rồi bảo yêu quá trăng giêng (-)
Em chắp tay nguyện cầu mong được tròn duyên
Trăng của ngày thơ nên tình ta như thơ nhạc.

Nữ: Đừng nhắc nữa người ơi xin đừng nhắc
Bài thơ lỗi vần rồi, còn khúc nhạc kết biệt ly.

NHẠC

Nam: Ru em thời thiếu nữ xa xôi
Còn đâu bao đêm trăng thanh
Tát gầu sòng vui bên anh.

Nữ: Ru em thời con gái kiêu sa
Em đố ai tìm được lá diêu bông
Em xin lấy …làm chồng.

Nam: Ru em thời thiếu nữ xa rồi
Mình tôi lang thang muôn nơi
Ði tìm lá cho em tôi

Nữ: Ru em thời con gái hay quên

Nam: Thương em tôi tìm được lá diêu bông
Sao em nỡ vội lấy chồng?
Diêu bông hỡi diêu bông
Sao em nỡ vội . . . lấy . . . chồng?.

5-
Nữ: Tình đã lỡ ai ơi! nhắc lại chỉ buồn thôi, em đã theo người về nơi xa lắc. Chỉ còn lại lời ru buồn giữa trưa trời võng mắc, lấy chồng sớm làm chi để quay quắt khúc ru . . .

VỌNG CỔ

…hời.

Nam: Câu đố năm xưa người đã quên rồi.
Lá diêu bông thương em tôi tìm được
Sao nỡ vội lấy chồng để héo rũ cả rừng thu.

Nữ: Con bướm vàng đã thôi đậu trái mù u
Sao cứ trách hoài diêu bông hời diêu bông hỡi
Người đi chẳng hẹn về, ai biết đâu mà đợi
Ý mẹ cha em dám cãi đâu nào.

ĐOẢN KHÚC LAM GIANG

Nam: Ta tìm về chân đê
Men dấu xưa cỏ mòn theo lối quê
Còn đây dáng ai bên chiều
Nghe thương nhiều một thời xa ấy.

Nữ: Ngày mỗi ngày đan tay
Tóc gió bay cho lòng ai say.

Nam: Cánh cò chở thương về đây
Nghe nhớ nhung dâng đầy
Xa rồi mắt rưng lệ cay.

Nữ: Người bỏ sầu cho ai
Cũng đắng – đắng cay cay
Xa xót – giấu sau mi dày
Mà nào ai hay.

Nam: Đêm mỗi ta say
Người đố rồi đi
Tôi đứng lặng nhìn xác pháo hồng.

Nữ: Em lấy chồng mà tan nát lòng

Nam:
Chiếc lá diêu bông – héo sầu rồi
Từ nay đôi lứa đôi đường
Mỗi người mỗi ngã.

Nữ: Khúc ru sũng buồn
Rót vao lặng thinh
Chẳng duyên thôi đành
Phân kì từ ly
Đành thôi tiễn em đi.

(Về vọng cổ câu 6)

Nam: Diêu bông hỡi diêu bông
Sao em nỡ vội lấy chồng.

Nữ: Ru thời con gái hay quên

Nam: Em đi để lại mình ên tôi sầu.

Nữ: Em sầu ai biết em sầu

Nam: Diêu bông tìm được mà tình đâu ơi tình.

SAO EM NỠ VỘI LẤY CHỒNG
Thơ: Hoàng Cầm
Nhạc: Trần Tiến
Vọng cổ: Trần Ngọc Hoà

 

Nụ Cười Quê Đảo

LỐI VÀO PHỤNG HOÀNG (từ câu 1-4)

Ngoại kể nơi này xưa thưa thớt vài chục nóc gia
Ngày làm bạn với trùng khơi nắng gió
Đêm bên ngọn đèn dầu khi lu khi tỏ
Bệnh tật phó thác cho trời…

1- …cơm áo nhờ sản vật của biển…xanh.
Lời ru nghe nhấp nhổm
2- Rồi nỗi niềm cứ quắt quay lọt thỏm
Trong tiếng biển rì rầm – vỗ vào ghềnh đá giữa đêm
3- Nỗi lo cứ dày thêm
Thèm tiếng ê a của lũ trẻ đọc bài
4- Những ngôi trường khang trang ngói đỏ
Cứ hiện về trong giấc ngủ em thơ.

Vậy đó mà những con người nơi đây vẫn bám đảo bám quê với lời thề son sắt. Vượt ba đào gió giông bão táp, quân dân cùng hoà chung khúc nhạc xây…

VỌNG CỔ

1- …đời. Sóng vỗ nhịp niềm tin, gió hát, trăng ngời.
Ai đã đan tình quê vào tấm lưới, cho khoang nặng cá đầy tàu về bến bờ vui.
Ai đã gieo cần lao vào lưng chừng núi quê ơi? chăm cách chi mà tiêu xanh tốt níu mây trời?.
Bón bằng gì mà trái xứ hòn cứ ngọt lịm môi, có phải giọt mồ hôi thấm vào từng kẽ đá.

PHỤNG HOÀNG (câu 5-8)

5- Ánh mắt xa đưa
Ngoại kể tích xưa xứ đảo quê Hòn
6- Kể về những cái tên đặt từ hình dáng tích tuồng
Hòn Mấu, Hòn Tre, Hòn Sơn, Củ Tron đều đẹp
7- Ơi những tên hòn tên bãi nghe thương
Bãi Xếp, Bãi Nam, Bãi Bàng Bãi Chệt
8- Bãi Ngự trữ tích xưa, Bãi Mến quến tình đầy
Tất cả làm nên một Kiên Hải dạn dày.

2- Rồi ngoại chỉ tay về phía cây dừa lão, thân ngả nằm trên đá mà ngọn vẫn hướng trời.
Vẫn vươn xanh làm đẹp cho đời.
Như thông điệp gửi cho con cho cháu, dù ba đào bão táp vẫn vươn.
Vẫn sinh cho đời quả ngọt quê hương, ngụm mát ngọt giữa bao la biển mặn
Cảnh sắc của mẹ thiên nhiên ban tặng, con cháu giữ gìn tổ điểm cho đẹp thêm.

LÝ TRĂNG SOI

Ngoại cười tươi, thưa với quê rằng
Cần cù bao năm gắng công bao ngày
Chung lòng dựng xây đắp nên quê này
Lòng quê bình yên no ấm dáng vóc đẹp xinh
Bàn tay, khối óc, niềm tin
Kiên Hải quê mình gương nay mặt phồn vinh.

Con đã nghe tiếng róc rách của suối khe bên tiếng biển vỗ về vuốt ve bờ cát mịn. Có hùng vĩ có mênh mông có dấu lưu kì tích, hồ trên núi giữa trùng khơi đang rót ngọt cho…

VỌNG CỔ

1- …đời. Dốc lầu chuông tiếng đá vọng lời.
Lời của người xưa đi mở cõi, lời của cha ông xưa bám đảo giữ quê.
Lời của biển đảo núi rừng của róc rách suối khe, dáng đứng dạn dày gương mặt đầy khởi sắc.
Dáng đảo của lão nghệ nhân thiên nhiên nắn tặng, gương mặt nhờ quân dân chung sức mà thành.

DẶM

Biển ru gió hát trăng ngời
Con dường như thấy nụ cười của quê.

6/- Điệu lý kéo chài chung sức của ngư dân, câu hò thẻ mực nghe sao mộc mạc.
Về ngắm bức tranh mang hồn quê nét Việt, ngắm hai mươi ba viên ngọc nổi biếc xanh.
Ngắm cụ Rùa cõng quê hương trên lưng, bơi giữa trùng khơi thi xanh cùng trời biển.
Cảnh sắc tình người làm lòng ta lưu luyến, chỉ quần đảo Nam Du đủ xao xuyến tim này.

Ngoại cười mà mắt lại cay cay, trong đôi mắt là cả bầu trời hạnh phúc.
Bốn mươi năm những tự hào, Kiên Hải quê đảo đã đi vào thơ ca.

NỤ CƯỜI QUÊ ĐẢO
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Mùa So Đũa Trổ Bông

NÓI LỐI

Mùa này, gió chướng về se da thịt đồng bưng
Lúc vọt lên đọt cây, lúc sà vào lòng ruộng
Đương xuôi hướng mái chèo bỗng dưng quay ngược
Hôn lên vết đồi mồi, nhắc chuyện hồi nẳm hồi năm.

Lại thêm một mùa so đũa trổ bông, lòng má ngập thương mong để lòng rạch lòng đồng cũng mênh mông nỗi nhớ. Tô canh chua đũa gắp đũa ngập ngừng chừng như muốn dành một nửa cho người xưa với lời hứa sẽ quay…

VỌNG CỔ

1- …về.
Mùa nào đạn găm pháo dập cây lặt lìa.
Môi tía chậm chùi mắt má, tạm gác cuốc cày lên đường giữ quê hương.
Còn mùa nào má nén nhớ nén thương, tiễn con ra phía trùng dương xanh thẳm.
Nơi Hải Âu vẽ dáng lính mỗi ngày, súng chắc tay giữ chủ quyền biển đảo.

2- Đã qua mấy chục mùa bông so đũa, mà người đâu chẳng thấy quay về.
Chướng thổi vào lòng bưng nhắc ngày môi ấp vai kề.
Rồi nỗi nhớ cứ lớn ròng theo con nước, rồi bìm bịp kêu chiều từ trong trẻo đến già nua.
Ngày tía đi con tóc úp muổng dừa, nay hơn hai mươi năm là lính đảo.
Con với tía cứ lả trời chim sáo, để bữa cơm gia đình má so đũa có mình ên.

(Lối vào Bắn Nhạn)

Thương con bìm bịp tuổi xế chiều lẻ bạn
Vẫn chung tình với đồng ruộng sông quê
Cứ mỗi khi ngọn chướng non về
Nhớ trĩu lưng đê, tiếng kêu chừng như khản giọng.

THỂ ĐIỆU BẮN NHẠN

Ngày một ngày quê hương – chướng đưa se lạnh
Vào mùa so đũa trổ bông
Má nghe thương nhớ ngập lòng
Này chùm trăng trắng xinh xinh
Kìa chùm tim tím rung rinh
Ngày đại dịch tràn lan
Má ra hái vội mấy xề rau quê
Mớ này rau nhúc, cải xanh
Mớ này so đũa nấu canh
Giữa cơn hoạn nạn bí bầu đùm thương
Dẹp tan giặc dịch đẹp trời quê hương.

Má ơi! Nơi hải đảo xa xôi sóng trùng khơi cứ xô vào con vô vàn nỗi nhớ. Nhớ chái bếp quê có mùi canh chua cá rô đồng nấu bông so đũa, mùi cơm gạo cứ thơm bưng thơm bửng bếp quê…

VỌNG CỔ

5- …chiều. Sóng vỗ vào lòng con nhịp điệu thuở quê nghèo.
Nhớ mâm cơm gia đình ngày hạn mặn, so đũa chấm kho quẹt mà quẹt sạch nồi cơm. Má giả giọng tía hồi nẳm hồi năm, đổ thừa “so đũa mát quá bụng không được khoẻ. Mình mần ơn cho xin thêm ly rượu đế, tui pha vô cho êm bụng ấm tì”.

6- Má kể đám cưới rước dâu vào giắc nửa khuya, bằng hơn chục chiếc xuồng ba lá. So đũa mé sông rộ mùa trắng xoá, bên bển thương bên này nhờ sông nước đưa duyên.
Nay cây và người tuổi chống gậy rồi nghen, biết má còn được bao nhiêu mùa so đũa. Xuồng chiều nao cặm sào bên lở, mà lòng má neo mãi tận bên bồi.

Sông đã kể gì về những bà mẹ xứ Chín Rồng
Cóc Kèn đâu đắp nỗi vết thương người ở lại
Đất đã nêm gì vào bông So Đũa vậy?
Mà nấu với rô đồng ngọt mãi đến trăm năm.

MÙA SO ĐŨA TRỔ BÔNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Quê Mẹ Long An

NÓI LỐI

Ngày mới nhổ giò, con đã lên chốn thị thành để học
Rồi nghề dắt con qua bao chặng bể dâu
Mải miết tới phong sương liểm điểm mái đầu
Vẫn ao ước được trở về, soi bóng mình dưới dòng sông Vàm Cỏ.

Không gì có thể làm phôi pha trong tim đứa trẻ được sinh ra trên chiếc xuồng ba lá. Xứ sở có giống lúa Nàng Thơm Chợ Đào ngon lạ, có hoa nhà quê tím rịm cả bưng…

VỌNG CỔ

1- …đồng. Phù sa tẩm vào da từ thuở mới lọt lòng.
Cánh võng đưa con là chiếc khăn rằn cha để lại, ngày lên đường góp sức giữ quê.
Dù có cách xa ngàn dặm sơn khê, hơi cha vẫn bên con ủ ấm mỗi ngày.
Mẹ ru bằng câu hò chân chất ngọt ngay, để con ngủ say trong lòng quê ấm áp.

2- Rồi nghề dắt con đi cho thoả niềm khao khát, có đắng cay có chua chát có ngọt ngào.
Chân ruổi rong đến tận phương nào.
Lòng vẫn nhớ quê hương qua dáng mẹ, xuồng cặm sào vớt nắng gió đồng bưng. Thiếu phụ guộn bông súng hay guộn nỗi nhớ chồng, mà bìm bịp chiều nước lên ru khản giọng.
À ơ . . .
Ngóng ai bông súng tím đồng
Nước lên tím nhớ nước ròng tím thương. (dứt câu 2)

TRĂNG THU DẠ KHÚC

Ở…phương xa vời vợi, lòng con đang dõi theo
Rau mớ tập tàng
Trê, lóc, sặc rằn
Dịch gieo tang tóc khắp quê hương
Trong cơn hoạn nạn rổ này xề kia sẻ san
Chặng đường gai chông
Trên dưới một lòng
Chung tay hiệp lực đồng tâm dịch sẽ lui.

Dù có trôi dạt tận đẩu đâu trong tâm trí vẫn đằm sâu hương cỏ Mần Trầu nấu nước sông Vàm Cỏ. Cha vừa gội vừa xoa vừa xuống câu vọng cổ bên tóc mẹ ta thơm, ngày bạt gió quê…

VỌNG CỔ

1- …chiều. Dịch giã tràn lan gây tang tóc tiêu điều.
Ngõ ngách giăng dây phố phường giãn cách, nhưng tình người vẫn mãi mãi tình chung.
Lòng người mộc mạc như bông súng đồng bưng, gắn bó với quê cả đời không xa nổi. Bỗng thèm nghe tiếng mưa rơi trên máng xối, thèm ngụm nước thơm mùi mái lá dừa.

LÝ NĂM CĂN

Thèm đêm gió mát trời trăng
Ngồi trên manh chiếu Long Cang
Nghe khúc tráng ca Long An
Chuyện xưa chiến công vang dậy
Nằm nghe quê kể chuyện nay
Ngày quê Covid tràn lây
Chung sức toàn dân
Quyết thắng trận này

(Trở về vọng cổ câu 6)
Rồi như nẳm như năm vẫn can trường, khí phách
Giặc dịch hay xâm lăng, cũng phải cút phải lùi.

Đường về quê mẹ Long An
Có hương mật nắng chảy tràn lối đi
Tình người tình đất tình quê
Như Nàng Thơm mãi thơm vì Long An.

LONG AN QUÊ MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trang 30 của 34

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.