Bút danh: Hoa Hồng

Tác giả: tranngochoa Trang 24 của 34

Trời Tây Ngồi Nhớ Tết Ta

NGÂM THƠ

Người ta thì lấy chồng gần
Còn con gái mẹ số phần chồng xa
Trời tây ngồi nhớ tết ta
Đang nhai bít tết, nhớ cà dằm tương.

Hừng đông hửng trên cây có chiếc lá héo gầy vì nhớ quê nhớ mẹ. Nhớ con nắng đoàn viên mỗi độ xuân về nhè nhẹ, dịu dàng hôn lên từng cánh mai…

VỌNG CỔ

1-…vàng.
Nhớ ông địa ông lân nhớ tiếng trẻ rộn ràng.
Thèm cùng mẹ lăng xăng đón ba ngày tết, rửa cửa thay màn, lấy nếp ra đong.
Chạy ra vườn rọc lá chuối lá dong, thùng chách rổ thau cùng cha dang nắng tát đìa. Rô Trê rọng lại còn Lóc Trạch xẻ khô, Mai Cúc đón chờ rộ bông đúng tết.

VĨ PHI VÂN ĐK

Nhớ…Nhớ dâng ngập lòng
Chiều ba mươi – bếp quê đỏ hồng
Nồi bánh – khói bay thơm lừng
Kề bên – mứt dừa mứt sen
Tết nhà quê, đậm đà khó quên.

Thèm về chạy nhanh ra bờ đê mà hét, mà dang tay ôm hết tuổi xuân hồng.
Ngửa mặt mà hít thỏa thê mùi đồng.
Ngồi dựa cây rơm nhớ thời trẻ trâu thơ dại, cuộc đánh trận trốn tìm đâu dễ nào quên.
Thèm nghe tiếng chú dế mèn
Mài râu dủa cánh gáy liên tù tì
Nghe đôi cu đất rù rì
Nghe lá tre hát nhu mì bên ao.

LÝ CHIM XANH

Nghe như hương lúa hương quê tràn về đâu đây
Nghe câu Xuân Tình chúc tết tình thêm đậm tình
Dù bôn ba xứ xa quê người, lòng vẫn nhớ không nguôi
Cái mùi quê tết – chân chất
Mộc mạc mà thương.

Đêm qua cơn nhớ cứ xô chen để đôi mắt chèm nhèm trỏm lơ phờ phạc. Chừng như mùi tết mùi quê đang ùa về sát rạt, nghe như hơi thở mùa xuân đang dào dạt quanh…

VỌNG CỔ

5-…mình.
Mùi bánh tét nức thơm, mùi củ kiệu dưa hành.
Mùi xôi lá cẩm cứ thơm bừng thơm bửng, Mỗi khi mẹ vừa mở xửng khói bốc lên. Cặp dưa hấu tròn vo đẹp ngắm mắc ghiền, bình vạn thọ và mâm ngủ quả.
Đêm giao thừa rước ông bà hương trầm tỏa, cầu thịnh vượng an khang đến với muôn nhà.

6- Rượu nếp than ngon cha chiết ra chai, thuốc rê vấn sẵn khô trạch đầy một dĩa. Tiếng đờn kìm gảy khúc tình nhân nghĩa, câu chúc câu chào chân chất miệt quê. Cánh đờn ông vừa lai rai vừa chuyện mùa vụ cá tôm, phe đàn bà ngồi phản trơn chuyện đậm đà bản sắc.

Tạm quên bao nỗi nhọc nhằn
Quên bao nhiêu thứ lăn tăn mưu cầu.

Nhớ gì nhớ đến chao dao
Trời tây quê tết ùa vào trong con
Xa quê đã chục năm tròn
Mà sao da thịt vẫn còn mùi quê.

TRỜI TÂY NGỒI NHỚ TẾT TA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nét Bút Kiên Giang

NGÂM THƠ

Thuở đất nước bị xâm lăng
Dân đói khổ bút cũng bần thần đau
Đạn cày bom xối trên đầu
Xung phong bút thét cùng nhau diệt thù.

Nét bút Kiên Giang vẫn dịu dàng lời quê hương và nồng nàn tình đất nước. Vẫn hiên ngang trước kẻ thù xâm lược vẫn dũng mãnh gọi tên những tiêu cực để phê…

VỌNG CỔ

1-…bình.
Phê và tự phê là bài học vươn mình.
Bác Hồ là người đầu tiên cầm bút khởi công đặt nên nền nền móng, một nền móng chắc bền cho báo chí cách mạng Việt Nam.
Nền móng đó được đúc bằng đạo đức của người yêu nước thương dân, tư tưởng thanh tâm cao vợi trong ngần.
Đạo đức của người vì dân tộc hy sinh, cả cuộc đời dâng quê hương đất nước.

2- Người cầm bút Kiên Giang học và làm theo lời Bác, bút sắc lòng trong trung thực đi đầu.
Viết để làm gì? viết cho ai? và phải viết thế nào?.
Không ngừng tu dưỡng rèn luyện để nâng cao hiểu biết, cầm bút là răn mình không nghĩ chuyện riêng tư (-)
Với chính nghĩa bút hiền từ
Với gian tà chẳng chần chừ phê ngay.
Với nông dân bút cùng cày
Với Tổ quốc bút viết lời thiêng liêng.

LÝ SON SẮC

Đôi dép râu quai sờn
Áo ka ki bạc màu
Mà trí dũng vĩ nhân
Cả cuộc đời vì nhân dân
Nay chúng con noi gương người
Ngòi bút luôn sáng trong bên đời
Chân lý luôn rạng ngời.
Cùng đấu tranh cho ấm no tự do
Bác như ánh trăng trên trời
Cùng soi cho nước nam đẹp tươi.

Nét bút Kiên Giang lại hân hoan cùng ngư dân vui khoang đầy cá tôm thẻ mực. Cùng áo bà ba giữa rộn ràng mùa gặt với cô gái An biên dìu dặt câu..

VỌNG CỔ

5-… hò.
Cùng mộc mạc đồng trưa giữa trắng muốt cánh cò.
Quê thanh bình nét bút chúng con dạt dào cảm xúc, chỉ bóng một con đò cũng da diết nỗi quê hương.
Kìa anh cảnh sát giao thông dắt cụ già qua đường, đó em bé bán cà rem nhặt được của rơi tìm người trả lại.
Là anh trưởng ấp vận động bà con góp tiền làm lộ mới, dựng tình thương trên mái lá cho dân nghèo.

NGÂM DẶM:

Ngòi bút lại viết như reo
Câu vọng cổ vượt khó nghèo vươn lên
Người tốt việc tốt gọi tên
Bài ca sản xuất lấm phèn chân quê

6- Rồi nét bút Kiên giang cũng đau một nỗi đau chung, đau trước vấn nạn phá rừng đau quan liêu tham nhũng.
Đau ma túy xì ke bạc bài trộm cướp, đau trái quằng cành lại rớt giá lỗ thua.
Đau ngập mặn nông dân thất mùa, đau khi lưỡi xâm lăng liếm thềm lục địa.
Ngòi bút lại sẻ chia và xung phong từ mọi phía, Vì quê hương phục vụ quên mình.

Học đạo đức Hồ Chí Minh
Người cầm bút luôn răn mình thanh tâm
Trung với Đảng hiếu với dân
Bút sắc tâm sáng là góp phần cho quê hương.

NÉT BÚT KIÊN GIANG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tự Hào Thành Phố Mang Tên Bác

BẮN NHẠN

Kìa vui sao phố hoa tươi đẹp
Đón người từ khắp đó đây
Cờ sao đỏ rợp hai bên đường
Nụ cười xuống phố ngất ngây
Tình rằng hạnh phúc lan lây
Kìa hai hàng me xanh
Múa theo giai điệu thanh bình hay hay
Hoa dầu xoay tít bay bay
Như nàng thiếu nữ mê say
Váy hoa xoè giữa phố chiều thênh thang
Xoay theo vũ điệu thanh bình hân hoan.

Con đi giữa thành phố rợp cờ sao lòng trỗi tự hào theo khúc nhạc quê hương trầm bổng. Thành phố bốn mươi lăm năm sau ngày giải phóng và của bốn mươi bốn năm được hạnh phúc mang tên…

VỌNG CỔ

1/-…Người.
Của niềm tin son sắt rạng ngời.
Hò ơ…Đi giữa trời Sài Gòn lộng gió
Con mượn lời bài vọng cổ phương Nam
Bài ca có bổi hổi hương tràm
Kính dâng lên bác với muôn vàn công ơn.

Bến nhà Rồng còn in đậm dấu chân
Của người ra đi tìm đường cứu nước.

2- Tuổi trẻ hôm nay dồn chân bước, góp sức dựng xây cho thành phố thêm đẹp giàu.
Ơn cha ông giữ nước tự hào.
Từ dày đặc những khó khăn trong những ngày mới thống nhất, nay chuyển mình vươn tới những tầm cao.

(Bốn câu cuối Lý Con Sáo)

Thoả tấm lòng người dân ước ao
Vui ấm no nước non đẹp sao
Phố tự hào vươn trong sắc xinh
Mãi lung linh văn minh phồn vinh. (dứt câu 2)

Đất nước của hơn năm mươi năm làm theo di chúc, và bao cố gắng của quân dân chung sức chung lòng.
Tay Bác, tay Đảng, tay dân, cùng nâng một vừng hồng.
Vừng hồng của niềm tin son sắt, rằng dòng máu Lạc Hồng mãi nóng ấm ở buồng tim. Rằng con cháu Bác Hồ chẳng ngại hy sinh, rằng máu đỏ da vàng đã làm nên bao kỳ tích.
Việt Nam! Hai tiếng thân thương bất di bất dịch, trong tim chín mươi triệu dân Tổ quốc mãi trường tồn.

Cờ hoa khúc nhạc rộn vui
Chào mừng thành phố mang tên người, Hồ Chí Minh
Bao năm chung sức vươn mình
Tự hào thành phố văn minh đẹp giàu.

TỰ HÀO THÀNH PHỐ MANG TÊN BÁC
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tiếng Rao Của Người Mẹ Xứ Dừa

NÓI LỐI

Con đứng trên tầng cao
Mắt hướng về phía cù lao xanh mướt
Nghe khúc Vọng kim lang quyện mây trời non nước
Mừng Bến Tre quê mình tầm cao mới vươn lên.

VỌNG KIM LANG

Đôi mắt quê dừa xưa, rưng rức trong căm hờn
Quê chiến tranh điêu tàn, dân mình xác xơ lầm than
Bến Tre đứng lên giệt thù, giành hòa bình ấm no tự do
Hòa bình ta về xây cuộc đời mới
Mắt quê xoe tròn, còn bao bỡ ngỡ gian nan
Khó khăn hiểm nguy chẳng màng, chuỗi tự hào kết hoa niềm tin
Chung tay đắp xây quê mình, làm đẹp giàu văn minh phồn vinh
Giờ đây hồn quê trong mắt long lanh
Phố vươn bên rặng dừa xanh
Chớp rèm mi chào bình minh, cho mắt quê xinh…càng thêm xinh.

Hướng phía Cù lao con nghe vẳng tiếng rao năm nào của mẹ (ai…chổi dừa hông.?)
Phố hát tình quê điệu gì nghe rất trẻ còn lời mẹ rao sao già dặn đến nao…

VỌNG CỔ

1-…lòng.
Lời rao quê sao da diết vô cùng.
Con lớn dần lên theo lời rao của mẹ, từng nhịp tước trong canh dài dưới ngọn đèn chong.
Tay mẹ gầy đầy những vết long đong, dòng sông quê in bóng chiếc lưng còng.
Chiếc chổi dừa nuôi ý chí đời con, từ đó vươn lên làm đẹp giàu xứ sở.

Phi vân điệp khúc (đoạn cuối)

Tiếng…Tiếng rao ngọt ngào
Ngọt tình của đất – đất quê hương mình
Hương phù sa – Ướp thêm bao tình
Ôi! dừa như – dáng hình của Bến Tre
Thân mẹ như – cây dừa xanh mát quê.

2- Nhớ mãi không quên ngày đến trường bài học đếm, cặp sách của con luôn có bó que dừa.
Ký ức tuổi thơ bên chúng bạn nô đùa.
Có chiếc chong chóng bằng lá dừa mẹ thắt, có cặp dừa điếc cột kè cho con trẻ tập bơi.
Có câu chuyện dừa đánh giặc cùng người, kết bè đánh sập cầu, cặm đáy ngăn tàu giặc.
Gác hầm trú ẩn, làm đài quan sát, bom phạt đạt cày vẫn hướng thẳng phía trời vươn.

LÝ MỸ HƯNG

Cù lao muôn đời lắng trong ngọt ngào
Người chung sức cần lao, quê mình văn minh đẹp giàu
Đồng xanh, cò bay thẳng cánh ân tình chứa chan
Phố xá thênh thang rộn vang khúc ca dựng xây
Phố quê Cụ Đồ, ngát thơm vần thơ yêu nước
Phố quê anh hùng, đội quân tóc dàilừng danh.

Bến Tre hôm nay tuổi trẻ chung tay ra sức dựng xây tầm cao vươn tới. Phố thị văn minh niềm vui phơi phới nhà mới tầng cao rạng rỡ những công…

VỌNG CỔ

1-… trình.
Từ khối óc bàn tay mà nên vóc nên hình.
Ngước lên đỉnh thấy dừa đeo quầy nước, ngó lưng chừng ca cao trái quằng cây.
Nhìn xuống nước cá tôm quẫy đua bơi, đồng thảm lúa so màu cùng vạt nắng.
Vườn trái trĩu, làng hoa nồng hương sắc, phố thênh thang rầm rập bước chân về.

LÝ CÁI MƠN

Dừa nghiêng nghiêng, làm duyên bên phố
Phố đứng lung linh, kiên cường dáng quê đẹp xinh
Khúc chung xây hòa điệu lý cái mơn ngọt ngào
Giờ quê hương vươn mình tầm cao, phố văn minh đẹp sao
Con quặn lòng nhớ da diết một lời rao.

(Trở về vọng cổ)
Những lời rao ngọt ngào chân chất đó
Nuôi lớn đàn con ăn học nên người.

Từ chiếc chổi dừa cho con tri thức mẹ ơi
Truyền cho con ý chí vươn lên dù gian khó
Từ nước mặn đầm lầy, mái chòi con rạch nhỏ
Nay thành phố tự hào vươn thẳng tới tầm cao.

TIẾNG RAO CỦA NGƯỜI MẸ XỨ DỪA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Con Cháu Cụ Hồ Đạo Đức Phải Trong Veo

NGỰA Ô NAM

Ngày vị cha chung của dân tộc Việt Nam đi xa
Cây lúa trên đồng cũng vặn mình nức nở
Trái tim ngừng đập và người đã không còn hơi thở
Nhưng cái chết lại gieo mầm bất diệt cho sự sống ở lòng…dân
Thế giới cúi đầu mặc niệm một vĩ nhân
Một vĩ nhân, đời thường, áo vải dép râu
Mà đạo đức sáng năm châu
Người ra đi nhưng còn để lại
Cho cháu con nước Việt một gia tài
Dân ghi nhớ ơn dày
Phong cách của người lãnh tụ vì dân
Tư tưởng Hồ Chí Minh
Và tấm gương đạo đức sáng ngời
Khối di sản – tuyệt vởi
Cháu con kế thừa trang trọng
Nguyện học tập và làm theo.

Bác ơi! Chúng cháu là những con dân được hạt gạo đồng bằng xứ miền tây nuôi lớn. Trên mưa nắng giát lưng dưới gót chân phèn nhuộm mà lòng vẫn ngọt trong như nước sông Hậu sông…

VỌNG CỔ

1- …Tiền.
Đời nhà nông chân chất tâm hiền.
Chân đất áo nâu nhà quê bình dị, vậy chứ kiên cường dũng khí chẳng thua ai.
Giặc đến đồng tâm đánh cho chúng chạy dài, gác cuốc gác cày vác súng đi giữ nước. Thanh bình về lại cuốc ruộng lội bưng, để vựa lúa đồng bằng đầy vun cao ngất.

2/- Con cháu cụ Hồ lòng lành như đất, lối sống bình dân mộc mạc chân tình.
Học sống là cho đi đâu chỉ nhận cho riêng mình.
Nhân nghĩa phương Nam lòng mở ra trao trước, thiếu cứ lấy dùng thừa chia sẻ người ơi.
Đại dịch đi qua quê xơ xác tả tơi, lại chung sức kết đoàn lại dìu nhau tiến bước.
Bởi cùng dân tộc bởi chung Tổ quốc, nên trái tim này đâu chỉ đập cho riêng ta.

LÝ PHƯỚC CHÂU

Gương sáng về đạo đức
Tư tưởng Hồ Chí Minh
Quân dân ta cùng học
Cùng làm theo Bác, Bác ơi!
Cho cuộc đời mãi thắm tươi.
(-) (-)
Ơn người cả đời dày công
Xoá đi ách kia cùm gông
Dân no ấm như lòng mong
Thương ơi quá thương hiền nhân
Sớt lưng bát cơm vì dân
Bến nhà Rồng còn lưu mãi dấu chân
Người tìm đường đi cứu nước cứu dân
Người yêu dân tộc cả đời quên thân.

Người đã hy sinh cuộc sống riêng tư để hóa thân vào dân vào nước. Người cả cuộc đời đi tìm tự do độc lập, tìm hạnh phúc cho nhân dân mà hy sinh hạnh phúc của riêng…

VỌNG CỔ

5-…mình.
Người dẫn dắt toàn dân gom về một hướng nhìn.
Hướng nhìn về non sông Tổ Quốc, về cội nguồn của dân tộc Việt Nam.
Người là Hồ chí Minh vị lãnh tụ dép râu, làngười giàu đạo đức nhất năm châu không đâu sánh kịp.
Là sao bắc đẩu soi đường cho dân bước, là vị cha chung của chín mươi triệu dân lành.

DẠ KHÚC

Dân – mãi luôn – khắc ghi – ơn người
Tấm gương chẳng ngại gian khó – chúng con xin muôn đời ghi nhớ
Xây dựng quê đó – dù khó khăn không nề
Đồng lòng chung sức – đoàn kết nhau quân dân vai kề
Thương nhớ thương – Kính yêu vô vàn
Bác ơi! Tấm lòng của Bác – nước Nam ta muôn đời khi khắc
Đáp ơn Bác! Chúng cháu luôn lòng hứa rằng
Sống liêm khiết và kiệm cần
Ruộng đồng quằng bông, tươi rồi nụ cười nhà nông
Bác đang cười, chòm râu phơ bạc
Ánh nhìn hiền nhân, đã muôn đời đi vào lòng dân.

(Trở về vọng cổ câu 6)
Miền Nam mãi thương nhiều trong tim Bác
Và Bác cũng trong tim của Nam bộ anh hùng.

Con chỉ là một nông dân tay lấm chân bùn
Nhưng cán bộ hay quân dân hèn sang đâu phân biệt.
Đã dòng máu Lạc Hồng thì phải biết yêu nước Việt
Là con cháu cụ Hồ thì đạo đức phải trong veo.

CON CHÁU CỤ HỒ ĐẠO ĐỨC TRONG VEO
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bút Sắc

NÓI LỐI

Ngắt một bông tràm ôm trìu mến thân thương
Người phóng viên già, mắt rưng tràn nỗi nhớ
Nép vào đám choại giăng giăng, ông quay về cái thuở
Ba lô làm bàn, bút là vũ khí chiến trường xưa.

2/- Ông vốc nước đỏ U Minh phả vào mặt mình mà nghe ngọt tình đồng đội. Hoàng hôn buông cho hương tràm thêm bổi hổi đường ký ức năm xưa đang mở lối đón ông…

VỌNG CỔ

1-…về.
Chiến trường xưa ngày cơm vắt vai kề.
Đó là một thời gian khổ, thời của những bản tin đổi bằng xương máu hy sinh.
Thời ba lô làm bàn rừng rú lung bưng, công sự hầm hào là nơi tác nghiệp.
Thời của những chiếc khăn tay có thêu cặp bồ câu, và dòng chữ chờ nhau ngày Bắc Nam thống nhất.

2/- Thời của những vạt áo nâu chậm chùi lau mắt, tiễn chồng tiễn con đi giữ nước giữ quê nhà.
Của mái tóc người thương không như suối mượt mà.
Mái tóc pha mùi thuốc súng, dầm lung gãy rụng bên bết rối đanh.
Vậy chứ ảnh hình ghi lại sự tàn khốc cuộc chiến tranh, và những bản tin vẫn kịp thời kịp lúc.
Bởi trái tim người phóng viên yêu nước, luôn đập vì tổ Quốc quê hương.

LÝ SON SẮT

Ông ngắt bông hoa tràm
Đem gói trong khăn rằn
Mùi hương tràm thoảng đưa
Và chiếc bình toong xưa
Run rẩy đôi tay gầy
Cựu phóng viên múc cho thật đầy
Nước đỏ U Minh này
Rồi gọi nghe đến thương là thương
Về nghen hãy mau theo về
Đồng đội ơi! chúng ta về thôi.
Ai đó đã ví tràm U Minh hiên ngang như người chiến sĩ Kiên Giang năm nào dầm mình trong ì đùng pháo nả. Và ngòi bút của những phóng viên chiến trường như là những chiếc lá, hướng nền trời cao viết tin trong bão đạn bom…

VỌNG CỔ

5-…gầm.
Khói lửa chiến tranh tràm vẫn toả hương thầm.
Chiếc lá này rơi xuống, hoà vào đất bón cho cho cây tốt xanh thêm.
Và những chiếc lá khác lại vươn lên, hướng nền trời viết tin trong bão gió.
Bản tin được viết trong muôn vàn gian khó, trong hy sinh xương máu của bao người.

6/- Những phóng viên của thời bình hôm nay, cũng không ít những hy sinh mất mát. Trung thực lòng trong bút sắc, lao vào chiến trường tệ nạn vào tâm dịch hiểm nguy. Tránh những viên đạn bọc đường trên mọi nẻo ta đi, giữ thẳng ngay công tâm thanh sạch.
Lòng yêu nước là niềm tin sức mạnh, để người phóng viên tác nghiệp quên mình.

Thời nào ngòi bút của phóng viên
Cũng là vũ khí chiến đấu cho mục đích vẻ vang của dân tộc
Bút sắc, đạo đức đi đầu
Vượt qua cạm bẫy muôn màu, thăng hoa.

BÚT SẮC
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Dĩ An Thành Phố Trẻ

SƯƠNG CHIỀU

Dĩ An! Cái tên nghe sao mà thân thương quá
Cái tên vừa nghe đã thấy yêu…liền
Đến rồi khó quên
Dĩ An quê mình – đang xôn xao tầm cao vươn tới
Kết nối yêu thương – khắp nẻo đường – nở muôn hoa
Kìa xa xa – bao cánh tay – vẫy chào, gọi ta
Nhịp quê hương – nâng bước nghe lòng lâng lâng
Tay chung tay – ta chung xây – bằng con tim khối óc
Chung sức chung lòng – nên vừng hồng quê hương
Dĩ An ơi! – quê đẹp tuyệt vời
Dáng vóc tầm cao – tự hào phố trẻ
Gương mặt quê xinh – cứ rạng ngời – trong nắng lung linh.

Ai cũng nói Dĩ An mình mang hình hài của một chàng trai sức dài vai rộng. Từ trong đôi mắt long lanh sâu thẳm có dáng vóc quê hương đậm nét can…

VỌNG CỔ

1-…trường.
Ai đã tạo nên một dáng đứng kiên cường.
Có phải chăng từ mồ hôi người khai phá, của sức mạnh kết đoàn đánh đuổi xâm lăng.
Sức mạnh của Đảng và của lòng dân, của tuổi trẻ hôm nay chung sức xây đời.
Để bây giờ ta có một Dĩ An, Thành phố văn minh mang nụ cười tươi trẻ.

2- Ta đi giữa quê hương niềm tự hào phơi phới, mơ ước vươn lên niềm chờ đợi bao ngày.
Nay trước mắt ta cảnh sắc phơi bày.
Công nghiệp phát triển nhà nhà no ấm, hạnh phúc đây rồi áo mới xênh xang.

(Đoạn cuối lý con sáo)
Kìa còn đường cờ hoa đỏ tươi
Phố lung linh đẹp sao người ơi!
Những công trình mọc lên trong nắng mai
Một Dĩ An xuyến xao lòng ai (dứt câu 2)

NGÂM THƠ

Đi trong nắng mới thành bình
Ta nghe ấm lại nghĩa tình Dĩ An
Con đường rộng mở thanh thang
Nụ cười hội nhập chứa chan ân tình.

Trong mạch sống trào dâng nghe hoa cỏ lâng lâng, nâng nhẹ bước chân đưa ta về nguồn cội. Áp tai vào đất nghe như tiếng nói của tiền nhân đâu đó vọng vang…

VỌNG CỔ

5/-…về.
Những nỗi nhớ xanh xao cứ giăng mắc tư bề.
Hoà dòng suối trong xanh ngọt mát, róc rách thì thào tâm sự với cỏ cây.
Tội ác năm nào nơi Suối Sọ còn đây, căn cứ Hố Lang dũng trung còn đó.
Và rất nhiều địa danh trên đất Thủ, đã ghi danh trong trang sử rạng ngời.

LÝ CÁI MƠN

Nào về đây – cùng vui câu hát
Hát khúc chung xây
Cho đời thắm tươi từ đây
Dĩ An ơi! Nụ cười đã thắm môi người rồi
Lòng hân hoan – nhịp đời chứa chan
Bên phố đông – người qua
Thương lắm một – Dĩ An sống động trong lòng ta.

(trở về vọng cổ)

Dáng vóc Dĩ An như một chàng trai trẻ
Sung sức dẻo dai vạm vỡ kiên cường. (dứt xề câu 6)

Một thành phố trẻ đang vươn
Hàng cây mái phố con đường đều vui
Dường như ta đã yêu rồi
Yêu quê, yêu đất, yêu tình người Dĩ An.

DĨ AN THÀNH PHỐ TRẺ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bàu Gốc Và Màu Áo An Ninh

NÓI LỐI

Người lính trở về thăm lại chốn xưa
Nghe mát rượi lòng rừng dù trưa trờ trưa trật
Bầy chim sẻ đón người về bằng tiếng hót
Bàu Gốc ngày thanh bình sau hơn bốn mươi năm.

Bàu Gốc! Cái tên mộc mạc thân thương cái tên đã đằm sâu trong trí nhớ. Cái tên lẫy lừng một thuở, thuở lưng quê gánh gian nan đầu quê đội bom…

VỌNG CỔ

1- …thù.
Cái tên vừa nghe đã thấy quê mùa
Nhưng cái tên đã đi vào trang sử, của những ngày đánh đuổi lũ xâm lăng.
Cái tên gắn liền với những chiến công, của lực lượng an ninh trung dũng kiên cường.
Và cũng gắn liền với những chiến công, của Miền Đông gian lao mà anh dũng.

2- Các chiến sĩ an ninh nơi Bàu Gốc, thiếu muối đói cơm vẫn bám trụ cùng rừng.
Đối mặt với đạn bom gian khổ đã từng.
Lính an ninh thời chiến tranh li loạn, nhiệm vụ hàng đầu là bảo vệ chiến khu.
Bảo vệ đồng đội bảo vệ nhân dân, bóc gỡ tiêu diệt mạng lưới gián điệp của địch.
Sẵn sàng chiến đấu khi có giặc, giữ trong sạch địa bàn giệt ác trừ gian.

LÝ CHIM XANH

Yêu sao sắc áo an ninh màu rừng xanh xanh
Yêu sao nụ cười của lính niềm tin tuyệt vời
Giờ bao năm tóc bạc da mồi
Về lại nơi chốn xưa
Rưng lòng muốn khóc – Bầu Gốc
Một thời…liệt oanh.

Với màu áo an ninh người lính trở lại nơi mình đã từng nằm gai nếm mật. Bàu Gốc giờ đây đã thay da đổi thịt sức sống mới trào dâng bên hương đất hương…

VỌNG CỔ

5-…đời.
Rừng cao su ngút ngát xanh ngời.
Khu tưởng niệm khói hương nghi ngút, bao chiến sĩ an ninh đã nằm lại nơi đây.
Người trở về lại tiếp tục bắt tay, trong điều kiện đất nước mới hoà bình còn gian khổ.
Những chiến sĩ an ninh lại bền gan vượt khó, ra sức chung tay bảo vệ cho dân mình.

PHI VÂN ĐIỆP KHÚC

Nhớ…Nhớ thương thật nhiều
Những ngày kề vai
Đói nhai lá rừng
Đêm nằm ôm súng
Giấc mơ một ngày
Ngày đường quê
Sao vàng phấp phới bay
Ngày nụ cười quê
Nở rộ trong nắng mai.

(Trở về câu 6)
Chiếc bình toong nhét đầy đất đỏ
Người lính rưng rưng ôm chặt vào lòng.

Áo an ninh đã bạc rồi
Da xưa giờ cũng đồi mồi chân chim
Nhưng Bầu Gốc vẫn trong tim
Nhớ thương đồng đội nên tìm về đây.

BÀU GỐC VÀ MÀU ÁO AN NINH
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Khúc Ru Đêm Trung Thu

RU NAM BỘ

Ầu ơ…Em ơi em ngủ đi em
Chị ru thay mẹ ướt mèm khúc ru
Một bầy Sẻ khóc lu bù
Vừa tha về một mùa thu sũng buồn.

Là tiếng bầy Sẻ nhớ mẹ cha khóc lu bù, hay tiếng gió thu nép vào lùm cây khóc nấc. Sẻ cha Sẻ mẹ bay đi đâu? để lại một bầy con nheo nhóc, giữa lòng đêm gầy rộc mắt thu…

VỌNG CỔ

1-…buồn.
Bầy sẻ non đang run rẩy co ro trong bão dịch nộ cuồng.
Hỏi quê ơi có bao giờ như thế? trăng thu về treo một ánh mồ côi.
Mà mồ côi tội lắm trăng ơi! thiếu cha mẹ soi bên nào cũng vắng.
Con không thể gọi tên cho nỗi đau này, chỉ thấy trăng nay một vầng gầy lơ lửng.

ĐIỆU RU NAM BỘ

Ầu ơ…Em ơi hãy ngủ đi em
Trăng sau ta sẽ rước đèn ngựa phi
Phố phường không bóng người đi
Trăng thu bật khóc bởi vì mồ côi.

2- Thằng Tý nhớ cha đêm nằm ngủ mớ, tiếng gọi cha ơi nghe rêm nhức cả tư bề.
Út nằm vạ hổng chịu ăn, hỏi chị ơi mẹ đâu lâu quá không về?.
Hai cái hũ gì mà chị cứ bắt tụi em bái lạy, cơm trắng cúng mỗi ngày còn gọi là mẹ là cha?
Con cố ngăn không để nước mắt trào ra, khi em ngủ mới để nó tự do mà chảy.
Ba chị em chẳng được gặp mẹ cha lần cuối, không nghe một lời trăn trối lúc đi xa.

DẠ KHÚC

Thương ánh trăng, ánh trăng đêm rằm
Cớ sao chú Cuội ngồi khóc, để đêm thu cõi lòng quay quắt
Đa buồn héo hắt, đường vắng không người
Chị Hằng rưng mắt, để ánh trăng trung thu lem rồi
Ai rước trăng, rước trăng thu này
Bóng đêm chứa đầy Virust có bao em mất mẹ khóc mướt
Ánh thu đó không trống khua buồn u buồn
Thiếu tiếng hát, nhịp chân dồn
Vạn vì sao rơi, trăng này trăng buồn mồ côi
Bên khung trời, vầng thu gầy guộc
Trống dùi lặng thinh
Đâu rồi cắc tùng tùng dinh.

Là trời treo ánh trăng lu hay tại mắt con đêm rằm thu lem nước. Đêm Sài Thành chẳng có đèn ông sao cũng không đèn cá chép, không tiếng cắc tùng dinh dinh bên ảnh Bác rước trăng…

VỌNG CỔ

5-…về.
Vạn vì sao rơi đêm nước mắt đầm đìa.
Ngày bái lạy từ xa con ngất lịm, mỗi đêm về đau khổ nhiễm vào con.
Có nỗi đau nào hơn, khi có hơn ngàn trẻ thơ bỗng chốc không còn cha mẹ.
Cồn chỉ sát khuẩn được Virust bám ngoài cơ thể, đâu sát khuẩn được nỗi đau bám rễ trong lòng.

Ngâm dặm

Thắp nhang khấn mẹ yên lòng
Chúng con đang được ấm trong tình người.

6- Hành trình chúng con đi sẽ không ít những khó khăn, nhưng đất phương Nam nhân nghĩa không để ai lẻ loi đơn độc.
Thành phố mang tên Bác sẽ chở che đùm bọc, ôm chúng con vào lòng cho hơi ấm để mà thương.
Trăng qua khuyết rồi trăng lại sẽ tròn, bởi sự sống luôn được vươn lên từ hy sinh mất mát.
Con sẽ đồng hành với niềm tin chiến thắng, cả nước chung tay dịch sẽ phải lùi.

Các bạn ơi! Nào chúng ta hãy lấy lại tinh thần
Nén nỗi đau, chặng chông gai ta cùng vượt
Thu sau cả nước vui cùng
Dưới trăng ta lại cắc tùng dinh dinh.

KHÚC RU ĐÊM TRUNG THU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bà Má Bình Dương

(Lối vào phụng hoàng)

Má thấy gì trong chiếc lá trung quân
Mà chiều Bình Dương nỗi niềm mênh mông quá
Rừng Kiến An ru khúc gì nghe lạ

PHỤNG HOÀNG (4 câu)

Lúc thì thầm khi nấc nghẹn bi…ai.
Lòng má nghe quặn thắt
Nhớ chồng con nhớ đồng đội mình quay quắt
Ôm lá vào lòng
Má ngỡ như mình đang ôm cả non sông
Vùng đất đỏ miền đông
Hai cuộc chiến tranh rừng vẫn xanh rừng
Gân lá trung quân mà má ngỡ
Một làng ngầm, một địa đạo quanh co.

Má nhẹ nhàng nâng chiếc lá trên tay để da diết lan lây qua lùm cây ngọn cỏ. Rừng vẫn bạt ngàn vươn xanh trong nắng gió mà tóc má tôi trắng như bông mía bông lau…

VỌNG CỔ

1-…rồi.
Đêm cha hy sinh trăng úp mặt khóc trên đồi
Hoa mua rũ buồn nghẹn ngào sắc tím, chị chào mào ngất lịm giữa rừng trưa
Má vật lòng giấu nước mắt vào mưa, bao lần tiễn con đi chẳng thấy đứa nào về
Xòe bàn tay gầy thấy chằng chịt chỉ đau, tô canh rau chừng như có sóng.

2- Lưỡi cuốc chiếc ky tre cùng những con người đói cơm thiếu áo, mà làm nên một địa đạo oai hùng.
Bến Cát Tây Nam chiến tích lẫy lừng.
Căn cứ Hóc Tràm kiên trung buất khuất, tiểu đoàn Phú Lợi oanh liệt trận Lò Gạch Bông Trang
Thuận An Hòa – Vườn Trầu – Vĩnh Lợi – Hố Lang, chiến khu Đ sáng ngời trang sử
Thơ “Thi tướng rừng xanh” có cấu tứ, mang khí phách quật cường vùng đất đỏ Miền Đông.

LÝ CHIỀU CHIỀU

Chiều ngồi giăng nhớ trong rừng thưa
Ru à ơ…
Trung quân lá dài lá vắn
Mắt rơi giọt ngắn giọt dài
Không thuốc thang kịp thời
Thương binh nằm chịu trận giữa trời trưa
Trung quân che nắng mưa cho người.

Nước mắt dễ lây mà hốc mắt má lại gầy và hom hem quá. Áo bà ba tím gì mà tím lạ màu của ngày xưa người ấy thương…

VỌNG CỔ
5-…nhiều
Xôi cúng giỗ cha má pha lá cẩm quá liều.
Con cứ vô tư “Màu chi mà biền biệt”, đâu biết rằng màu kỷ niệm mối tình xưa.
Các con của má đang về trên rặng tre thưa, về trong hương bưởi hương cam trên màu cờ Tổ quốc.
Về trên chiếc lá cao su xanh mướt, vui ấm no hạnh phúc của quê mình

LÝ BA TRI

Bình Dương áo mới xinh xinh
Công nghiệp chuyển mình đi lên phơi phới
Đường quê phố xá thênh thang
Rôm rả rộn ràng nhộn nhịp giao thương
Kìa đóa hoa công trình đang nở rộ khắp miền quê

(Trở về vọng cổ)

Nắng thanh bình nồng nàn hôn đôi má
Cô gái Tân Uyên trên đồng mạ xanh rờn.

Ru anh hùng khúc Vinh quang
Máu cha ông đổ để rỡ ràng non sông
Tự hào đất đỏ miền đông
Bình Dương khởi sắc xuân hồng vươn xa.

BÀ MÁ BÌNH DƯƠNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trang 24 của 34

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.