Bút danh: Hoa Hồng

Tác giả: tranngochoa Trang 21 của 34

Anh Có Theo Về

HÒ ĐỒNG THÁP

Hò ơ…
Anh có cùng em về thăm quê Đồng tháp
Bơi xuồng trên nước bạc ta hái bông vàng
Đồng loang nướn nổi mênh mang
Vớt tiếng cười vui nhộn, vớt trăng vàng thả vào thơ.

Anh có theo về với em không? Về để biết điên điển vàng ra sao trong nỗi nhớ. Về để biết thế nào là trăng thu nặng nợ với quê hương mùa nước nổi loang…

VỌNG CỔ

1-…đồng.
Về cùng em bên những búp sen hồng.
Rừng nguyên sinh với bưng trấp lung bào đầy sen súng, điên điển lục bình bung nụ xòe hoa.
Về với mảnh đất nồng nàn vị phù sa, nơi từng mọc lên một chiến khu bưng biền oanh liệt.
Một căn cứ địa sống giữa lòng dân, một Tháp Mười kiên cường rạng ngời trang sử.

2- Tháp mười đẹp lên trong từng câu hò điệu lý, em lớn khôn lên theo từng nhịp khua dầm.
Chút đồng nội chân quê chút mòi mặn duyên ngầm.
Anh có về theo em để biết, hốc mắt mẹ sâu gầy mùa khát nắng xanh xao.
Về cho biết mùa lũ quê em sướng khổ thế nào, về coi đôi cồng cộc mớm mồi cho nhau bên mé nước.
về nghe tiếng rao quê diết da mềm mượt ” ai chuột đồng ai…dưa điên điển…hông ?”.

ĐOẢN KHÚC LAM GIANG

Em tìm về chân đê
Như súng kia luôn chung tình với bến quê
Dòng kinh trổ hoa muôn màu
Con nước về cho nhiều tôm cá
Cù lao mà mượt xanh
Xuồng lướt nhanh đưa câu hò trao duyên
Tháp Mười, ơi thương sao là thương
Ong bướm say nhụy nồng – ta chìm đắm trong làng hoa
Rượu mật nào chung vui
Cá lóc nướng trui, sen cuốn, las non thơm bùi
Đậm đà tình quê, mắm me chấm ngon ghê
Chợ chiếu Định Yên
Nơi tấp nập người mua kéo về – mua chiếu đậu xuồng ghe sát kề
Chim hót trên cây, gió nồng nàn
Dòng sông con cá quẫy đuôi gọi mời thương mong
Cánh hoa bung vàng – sóng vờn hoa bay
Mé quê yên bình – gió đồng nội lay – lòng ta nghe ngất ngây.

Hạnh phúc của quê em ̉là câu hò đối đáp với nhau, là mớ cá mớ rau là cánh đồng lúa vàng trĩu hạt. Là đàn cò vũ khúc thu trên nền tràm xanh mượt để hoàng hôn lóng ngóng phía xa…

VỌNG CỔ

…trời.
Là tiếng thở biền sông hòa tiếng ngoại ru hời.
Là hương hoa nồng nàn báo mùa no múi, xoài Cao Lãnh nhãn Châu Thành bưởi Phong hòa quýt Lai Vung.
Gáo Giồng nước Mê kông về phủ ngập cánh đồng, ốc đảo xanh nổi lên giữa mênh mông sóng nước.
Đoản khúc lam giang rớt bên chiều say khướt, để chú rô ron lạc bạn lướt ngược dòng.

HÒ NAM BỘ

Hò ơ…
Quê em vùng đất sen hồng
Nửa mùa nắng cháy nửa mùa nước dâng
Phèn chua vàng dắt kẻ chân
Ai có thương thì mau tới Hò ơ…
Ai có thương thì mau tới chớ có chần chừ em mong.

6- Em đưa anh về Cao Lãnh nội ô, thăm công trình ghi ơn mọc lên giữa lòng đồng tháp.
Khu di tích cụ phó bảng Nguyễn Sinh Sắc, thân sinh của vị lãnh tụ Việt Nam.
Ta đi bên nhau trong bổi hổi hương tràm, em kể anh nghe chuyện cây lúa trời nước dâng cao vẫn ưỡn đòng no sữa.
Chiều thả xuồng xuôi kinh rạch nằm ca vọng cổ, ngắm hoa vừa nở vừa trôi trong bãng lãng Tháp Mười.

Về theo em nhé ơi người
Cùng nhau đi chở tiếng cười trên sông
Thu về điển điển vàng bông
Câu hò Đồng Tháp mênh mông tình người.

ANH CÓ THEO VỀ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Cù Lao Quê Bác

NGÂM THƠ

Chỉ là một dải cù lao
Mà sao biết mấy tự hào quê ơi
Phù sa sông mẹ đắp bồi
Hiên ngang cây đứng giữa trời mà vươn.

LÝ SON SẮT

Trên bến quê tháng mười
Sông nước như reo cười
Gió hát lời thân thương
Đón Bác Tôn về quê hương
Đôi dép râu đã mòn
Áo sơ mi quần ka ki bạc màu
Nước mắt loang môi cười
Vòng tay run quấn quanh người thân
Cù lao ấm trong tim người
Dòng sông in dáng quê Mỹ Hòa Hưng.

Người guộn nhớ guộn thương trở về quê hương sau bao năm dài xa cách. Gọi hai tiếng quê ơi! mà lệ rời khóe mắt gần bảy mươi năm xa ruột thắt gan…

VỌNG CỔ

1- …bào.
Tiếng mẹ ầu ơ bên cánh võng ngọt ngào.
Quê đây mà Cù Lao Ông Hổ, Quê đây mà dòng sông hậu bụi tre gai.
Căn nhà sàn ba gian hai chái còn đây, bến đò xưa neo bóng trắng gầy.
Hàng ô môi trái trĩu quằn cây, ký ức tuổi thơ cứ dâng đầy nơi hốc mắt.

2. Dải đất cù lao bốn mùa xanh mát, đã nuôi lớn một tài ba lỗi lạc anh hùng.
Dòng yêu nước chảy trong huyết quản chàng trai Tôn Đức Thắng không ngừng.
Một chiến sĩ cách mạng của giai cấp công nhân của dân tộc và thế giới, một nhà cách mạng chính khách của Viêt Nam.
Lửa Ba son người khơi rực ánh hiên ngang, cờ Bắc Hải tung bay trên chiến hạm. Biến nhà tù khổ sai thành trường học cách mạng, Khí phách của người anh hùng xứ Mỹ Hoà Hưng.

LÝ CON SÁO

Cây…ô môi
Vẫn đứng giữa trời mà vươn
Này nhánh nhớ này nhánh thương
Bao năm thân cội đã già
Vẫn bung cánh nở đậm đà
Những tháng ngày Người bôn ba nơi xứ xa
Quê trong tim là muôn đóa hoa
Côn đảo xích xiềng đòn roi khảo tra
Sắc hồng ô môi nâng bước chân Người qua.

Có phải phù sa sông hậu đắp bồi cho cù lao những ngọt ngào nghĩa nhân chân chất. Nên Mỹ Hòa Hưng người cùng với đất mang khí phách hiên ngang, bất khuất kiên…

VỌNG CỔ

5- …cường. Đất nuôi cây mơn mởn xanh rờn. Mỗi độ xuân về hàng ô môi xòe cánh hồng trong nắng, vươn nở hết mình tô điểm cho quê hương (-) Tôn Đức Thắng người con của Mỹ Hòa Hưng, cống hiến cả cuộc đời cho quê hương đất nước, Với Việt Nam trái tim Người dâng Tổ Quốc, với quốc tế anh em sau trước vẹn tình.

6- LÝ BÔNG DỪA

Tuy giờ người đã đi xa rồi
Mà bao thương nhớ, kính yêu mãi còn trong tim
Toàn dân ghi khắc công ơn Người
Trang sử rạng ngời muôn đời vẫn còn lưu danh
Giờ đây trong sắc xuân lung linh
Mùa hoa nở rộ quê thanh bình đẹp sao.

(Về xề câu 6)
Trái tim Người đã dâng cho Tổ quốc
Thì còn đập hay ngưng vẫn sống mãi muôn đời.

Chỉ là một dải cù lao
Mà sao biết mấy tự hào quê ơi!
Bác như sao sáng trên trời
Soi cho cây đứng giữa trời mà xanh.

CÙ LAO QUÊ BÁC
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Cột Mốc 314

NÓI LỐI

Ta chạm tay vào cột mốc cuối trời Nam
Nghe huyết quản dâng tràn niềm thiêng liêng Tổ quốc
Ơn người mở cõi người có công giữ nước
Từng thớ đất nơi này còn in đậm dấu tiền nhân.

Mùa khô biên cương phương Nam lúa vàng đua với nắng. Rôm rả tiếng cười xôn xao mùa gặt khúc hát samaki dìu dặt trên…

VỌNG CỔ

1-…đồng.
Lúa bạn lúa ta theo gió quyện thơm nồng.
Đồng ta áo bà ba đồng bạn sà rông rực rỡ, đàn trâu nhẩn nha gặm cỏ giữa trời trưa.
Biên giới thanh bình thì cọng cỏ cũng là thơ, nắng ấm bên anh bên tôi cũng nồng nàn.
Câu vọng cổ bên này bên đó cũng chứa chan, anh múa Lâm Thôn tôi dặt dìu theo nhịp phách.

VĨ PHI VÂN ĐK

Gió…nước mây trăng trời
Gợi niềm nhớ – áng thơ bên đời
Xưa miền biên – vó câu tung trời
Đây Hà Tiên – quê mình xứ thơ
Đây còn đây – tự hào tích xưa.

2- Đá dựng hiên ngang như pháo đài trấn giữ, cho biên ải vẹn nguyên cảnh sắc thanh bình.
Ai cũng có một trái tim để yêu da diết quê mình.
Một tiếng gà trưa thổn thức lòng hai dân tộc, một vầng trăng đêm rằm soi sáng cả đôi bên.
Tình hai dân tộc lâu bền
Cột ba một bốn (314) mốc đất liền Việt – Cam
Bên này đẹp lắm Kiên Giang
Bên kia CamPot cũng nồng nàn lung linh.

LÝ BA TRI

Về đây đón gió biên cương
Nghe trái tim mình trào dâng da diết
Tình yêu Tổ quốc non sông
Mảnh đất tận cùng nơi cuối trời Nam
Con sóng ru rì rào hương biển mặn mãi ngàn năm
Mỹ Đức đêm thanh bình…quê sáng đẹp…một vầng trăng.

5- Trời hửng mờ sương ta chạm tay vào cột mốc biên cương điểm cận biên cực nam nơi tận cùng đất nước. Ngắm những chiến sĩ biên phòng trang nghiêm chào cờ Tổ quốc mà nghe sông núi hồn thiêng rạo rực trái tim…

VỌNG CỔ

1-…mình.
Ruộng nối liền nhau hương đồng nội cũng giao tình.
Xua đi một thời biên cương gió bụi, xua đi một thời chính chiến can qua.
Trời của ta, đất của ta
Rì rào biển hát mặn mà yêu thương
Xòe tay hứng nắng biên cương
Ấp vào lòng để quê hương thêm tình.

6- ĐOẢN KHÚC LAM GIANG (cuối)

Hát khúc phương nam
Ấm tình người
Chiều biên cương đước xanh rì
Gió gió vờn trên sóng
Lắng nghe bên đời
Câu chuyện ngàn xưa
Đất hoang khô cằn
Bao giọt mồ hôi
Ngào cho tơi đất này.

(Trở về vọng cổ)
Điểm cực biên cuối trời tây Nam Tổ Quốc
Cột mốc thiêng liêng cột mốc hòa bình.

Tiếng gà gọi thức bình minh
Môi cười tay bắt thắm tình anh em
Bên kia thốt nốt đưa duyên
Bên này dừa xoã tóc mềm mại bay.

CỘT MỐC 314
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nửa Bài Vọng Cổ

NÓI LỐI

Gió nói gì với đồng bưng
Mà con nước như chừng đêm nay khó ngủ
Chắc…lại kể chuyện năm xưa có chàng trai đi cưới vợ
Bằng chiếc nhẫn cỏ bàng bằng câu vọng cổ đồng quê.

Mình ơi! Anh thả xuồng dưới ánh sao đêm ngắm con trăng ướt mèm mùa nước nổi. Đây dĩa khoai mì luộc còn nóng hổi mình dìa ăn đi cho ấm bụng trước canh…

VỌNG CỔ

1- …tàn.
Hổng biết sao mà hôm nay nỗi nhớ cứ chàng ràng.
Chạng vạng chiều là cái bụng cứ nôn nao khó tả, cứ y như là tim nằm vạ đòi yêu.
Già thì già chứ cơn nhớ trào lên là ba bảy cũng liều, đêm tối chống xuồng phiêu diêu cùng trăng nước.
Neo đúng chỗ xưa hai đứa hẹn hò nhau, chỗ chứa nụ hôn đầu khẳm xuồng ba lá.

CHIÊU QUÂN

Điên điển vàng – trong kỷ niệm
(-) (-)
Da diết ùa – theo gió lộng
Nao nao – cõi lòng
Ai ca kìa – khúc chiêu quân
Thương nhớ – lâng lâng
Mình ơi – mấy mươi năm vắng
Lòng anh – thương lắm
Thu thu ơi – có thấu cho lòng
(-) (-)
Ký ức về – loang tím mặt sông
Đành thôi – lỗi hẹn
Bom với đạn – cắt chia tình ta
Đau xé – tâm can
Là nỗi đau – chiến tranh ly biệt
Đôi ngã – chia lìa
Nay anh về – thăm chỗ hẹn ngày xưa.

2- Đêm rằm non mà con trăng say lướt khướt, say mắt say môi của đôi lứa mặn nồng.
Ngày đôi ta nên vợ thành chồng.
Cô dâu chú rể đãi bà con bằng một bài vọng cổ, anh nhớ cái giọng mình nó mùi và ngọt như mứt dừa quê.
Còn giọng anh nó đục đục rè rè nên bị mình chê,anh giả bộ giận để được người ta năn nỉ.
Nhè đâu nắng chưa kịp mơn nồng nàn bông bí, thì anh đã lên đường cho kịp buổi hành quân.

LÝ CON SÁO

Đêm trăng non
Trăng của đôi mình năm xưa
Mình ghép vần câu thơ
Đưa vào bài vọng cổ cho mùi
Cùng điệu lý ngọt bùi
Mơ thanh bình được vui dưới trăng
Cùng nhau ca bài vọng cổ tình quê
Giọng anh rè mà ai đó chê
Vậy chứ quen lại thấy mê ghiền nghe.

5. Ngày đơn vị hành quân qua cánh đồng đưng sình lầy mưa gió. Anh gặp vợ mình đang đẩy xuồng tải lương vượt lộ còn non một cái ôm thì đạn réo trên…

VỌNG CỔ

5-…đầu.
Mình ngã xuống giữa đồng trưa gió thốc mưa gào.
Anh cắn chặt chiếc khăn rằn để đừng trào ra tiếng nấc, đạn thù dày đặc máu nhuộm đỏ áo bà ba.
Mình run run lấy trong túi áo một bài ca ‘Mình ơi! em mới viết được nửa bài vọng cổ
Nửa còn lại mình thay em viết cho chàng trai trong đó, được đi thêm bước nữa nghe mình”.

6- LÝ MỸ TRÀ

Gió thu ơi! thổi chi thêm để lòng đau đớn lòng
Giờ nơi đây còn mình anh trong đêm vắng bơ vơ
Trăng thanh bình, anh thả xuồng ca bài vọng cổ
Gió, gió trăng cùng thức, sao khuya cùng thức
Lắng nghe bài vọng cổ tình quê.

(Trở về vọng cổ)

Anh đã cãi mình đoạn kết bài vọng cổ
Để chàng trai kia chung thuỷ trọn đời.

Bài ca đã viết trọn lời
Sáu câu thiệt ngọt thiệt mùi mình nghe
Giọng anh đục đục rè rè
Thương anh mình nhớ đừng chê nghen mình.

NỬA BÀI VỌNG CỔ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tình Người Tình Đất Miền Tây

HÒ NAM BỘ

Hò ơ…
Mời anh về thăm miền Tây Nam bộ
Ngắm điên điển trổ trên nước nổi lung linh
Ngắm giề hoa tím lục bình
Vừa trôi vừa nở ơ hò…Hò ơ…
Vừa trôi vừa nở hết mình với quê.

LỐI VÀO XÀNG XÊ (8 câu)

Anh nói: Anh yêu em!
Yêu cái hết mình với quê
Yêu cái giề lục bình vừa trôi vừa nở.
Vậy anh hãy cùng em một chuyến đi…về.
Thăm đất Miền tây – vớt trăng mùa nước nổi
Cùng nhau – vớt hương hoa đồng nội
Vớt tiếng cười – thả vào một khúc xàng xê
Miền tây chân chất
Tình người – thắm đượm nghĩa nhân
Về để biết – nước nổi dân mình sướng khổ ra sao
Về mà nghe – nao lòng một tiếng rao quê
Lưng còng tay run – đu đưa theo mái dầm khua nhịp
( tiếng rao xa xa của ngoại)
“Ai bồn bồn…ai…dưa điên điển hông?”
Giữa đồng loang – lưng trần tung lưới giăng câu
Em lớn dần lên – xinh thêm qua lời rao của ngoại
Mộc mạc chân quê – bên điệu lý câu hò
Giỏi giang duyên dáng – theo từng lời ngoại ru
Sen súng cùng nhau – nở hoa trên nước bạc
Thơm ngát hương tình – tình người tình đất miền tây.

Về cùng nghe khí phách người miền tây được ngoại ví như rừng đước Cà Mau dầm mặn làm rào chắn sóng to bão dữ. Như dừa Bến Tre và tràm U Minh trong quá khứ, dù bom xối đạn găm vẫn bám đất giữ quê…

VỌNG CỔ

1-…nhà.
Rễ bám sâu vào nhân hậu thiệt thà.
Ngoại nói tình người miền tây đừng ví cao siêu quá, ví chung thuỷ như là hoa muống với bờ quê.
Như có người chuyển dạ giữa đêm khuya, cả xóm đèn chong chẹc ghe đưa rước tận tình.
Như chiếc gáo dừa gác ngang lu nước mưa, đặt bên vệ đường ai khát dừng lại uống.

ĐOẢN KHÚC LAM GIANG (6 câu)

Về là về Miền Tây
Ta thả êm trên xuồng trôi với mây
Nằm im mắt lim dim chờ
Nghe câu hò ơn người mở đất
Thời – là thời mang gươm
Tung vó câu giữ gìn giang sơn.

2- Chén mẻ mời nhau cũng không ai lỗi phải, cốt ở chữ Tâm chữ Nghĩa chữ Tình.
Chân chất bao dung là nết của quê mình.
Lòng người nơi đây thiện lành như đất, gặp cảnh đói lòng mớ đọt choại cũng chia ba. Huỵch toẹt chân tình phóng khoáng vị tha, thương ghét nói phứt ra giữ chi cho đầy bụng.
Mặt úp đất quay tảo tần vườn ruộng, mà chi viện chiến trường là vét cạn bồ đưa.

LÝ TÒNG QUÂN

Đưa về – đưa nhau về Miền tây
Để ta nghe hương sứ thơm Đất Hòn
Về nghe câu chuyện quân tóc dài liệt oanh
Người với tổ ong cùng nhau đi quánh giặc
Chuyện cầu dừa cưa hông
Giặc té nhào hố chông.

Về chạy nhanh ra đồng nhắm mắt lặng thinh nhẹ thả lòng mình mà nghe đất thở. Nhịp miền tây lúc sẻ suôn khi trắc trở nơi nắng khét phèn chua nơi màu mỡ trong…

VỌNG CỔ

5- …lành.
Chuyện ba trăm năm mở cõi xây thành.
Bao công sức tiền nhân bao máu xương đổ xuống, nước mắt mồ hôi ngào với đất mà nên. Đất và người cùng Tổ Quốc quê hương, người thất bát dạ đau đất cũng quắt quay lòng đất. Đất mở lòng ra để bàn tay người gieo hạt, cho lúa quằn bông cho trái trĩu cành.

6- VĨ PHI VÂN ĐIỆP KHÚC

Hãy…đến đây một lần
Để mà được xem – bức tranh quê mình
Núi, rừng, biển, lúa – Ngắm cây nghĩa tình
Ướp phù sa – trổ mười ba đoá hoa
Hoa miền tây – hương tình buông ngất ngây.

(Trở về vọng cổ câu 6)
Ngắm Cửu Long Giang ngắm đất trời Châu Thổ
Nghe em ca bài vọng cổ thiệt mùi.

Tình người tình đất miền tây
Thuỷ chung mộc mạc tràn đầy nghĩa nhân
Đẹp như hoa tím lục bình
Vừa trôi vừa nở hết mình với quê.

TÌNH NGƯỜI TÌNH ĐẤT MIỀN TÂY
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tiếng Rao Giữa Lòng Thành Phố

LÝ PHƯỚC CHÂU

Lung linh kìa dáng phố
Xinh xinh kìa dáng ai
Bên áo hoa cờ bay
Nụ cười xuống phố ngất ngây
Chan hoà hạnh phúc đó đây
(-) (-)
Ta về đây một ngày xuân
Lanh quanh ríu đôi bàn chân
Nghe thương mến thương trào dâng
Bao năm cách xa nay về thăm
Nơi quân ấm trong lòng dân
Giờ tìm về một tiếng rao xưa
Tìm ngọt ngào tình má năm xưa
Oằn lưng trĩu nặng gánh chè trong mưa.

Thành phố Hồ Chí Minh!
Nơi ta đã xa cách bao năm mà vẫn nhớ mãi tấm lòng dân trong những ngày đấu tranh gian khổ. Nơi có tiếng rao xưa đã đằm sâu trong trí nhớ cứ trong trẻo rung ngân muôn thuở chẳng phai…

VỌNG CỔ

1-…nhoà.

(Tiếng rao vẳng vẳng xa xa)
– Ai chè thưng nước cốt dừa hôn ???

Tiếng rao mãi thanh xuân, tiếng rao chẳng chịu già.
Trong như nước sông tiền sông hậu, và ngọt lịm như chén chè thưng.
Ký ức ùa về để mắt mãi rưng rưng, lúc thấy rộn tưng lúc lại bồi hồi.
Lòng bùi ngùi nhớ má quá má ơi! Nhớ vắt cơm muối mè nức thơm tình má.

2- Nạng dìu ta đi giữa thành phố mang tên Bác, nỗi nhớ về lòng dân cứ ních chật tim này.
Không có lòng dân thì không có ngày Nam Bắc xum vầy.
Không có lòng dân thì không có ngày thống nhất, không có cánh chim hoà bình vỗ nhịp ca dao.
Đôi khi chỉ là gánh chè thưng và một lời rao, chỉ là tô canh tập tàng cũng đi vào thi ca trang sử.
Từ bé đánh giày, anh xích lô, cô bán báo – đều tự hào là chiến sĩ diệt xâm lăng.

6- DẠ KHÚC

Con đã đi – nẻo xa – xuôi ngược
Góp công xây đời tươi mới, tiếng quê hương thúc lòng phơi phới
Chân dồn bước tới – mọi khó khăn không chùn
Hành trang con quảy – là tiếng rao ơi thương vô cùng
Đêm phố hoa – mắt ta ngoái nhìn
Hẻm xưa má oằn vai gánh – nhớ với thương cứ về đặc quánh
Tiếng rao ấy – trong trẻo trong – trời khuya trời
Gió mưa ướt lời rao rồi
Lặng nhìn tìm quanh
Đây hàng me giờ còn xanh
Nhưng đâu còn – má ơi! lòng nghẹn
Đi tìm lời rao
Phố trả lời con một lời đau.

(Trở về vọng cổ câu 6)
Nay về lại căn hầm giữa lòng dân năm ấy
Con ngỡ vòng tay và hơi ấm má năm nào.

Đâu đây văng vẳng tiếng rao
Bao năm vẫn cứ ngọt ngào trong veo
Nhớ câu “Tiền bạc má nghèo
Chứ lòng yêu nước má dư nhiều nghen các con”.

TIẾNG RAO GIỮA LÒNG THÀNH PHỐ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tô Canh Rau Nụ Áo

PHỤNG HOÀNG ( từ câu 1 đến câu 4)

Rừng U Minh còn xanh thì trong ta nỗi nhớ vẫn còn
Ký ức xanh xưa đang ùa về trên thân tràm, lá cỏ
Hồ Hoa Mai, dấu tích của bom thù còn đó

Ta tìm về địa chỉ đỏ U…Minh
Cái tên đằm sâu trong trí nhớ
Cái tên lẫy lừng một thuở
Thuở lửa đạn bom thù thiêu đốt cày xới quê hương
Càng nhắc lại càng thương
Một U Minh buất khuất kiên cường
Nơi con người luôn giương cao khí phách
Nơi tình đất tình người mãi một đời vẹn thuỷ tròn chung.

Chân vừa chạm đất U Minh ta đã nghe lòng mình trào dâng niềm cảm xúc. Hương tràm thoảng đưa bên hương đồng hương đất và tình người nơi đây ngọt như mật ong…

VỌNG CỔ

1- …rừng.
Quê đón ta trong tay bắt mặt mừng.
Người thương binh với đôi nạng gỗ, dấu chân tròn in trên đất U Minh.
Nước mắt chảy từa lưa chân bước lanh quanh, Tìm lại dấu xưa tìm những tấm lòng lành.
Nơi có vòng tay bà má nuôi quân, và những căn hầm trong lòng dân vững chắc.

2/- Nước U Minh còn đỏ thì lòng dân còn mở, rộng vòng tay tha thiết đón ta về. Hương tràm đưa thoang thoảng tư bề.
Bước con đi bỗng nhẹ hều nhẹ hững, mắt hướng đọt tràm tay lại muốn ôm thân.

(Đoạn cuối lý con sáo)
Giờ trở về còn đâu má ơi!
Mộ cỏ xanh nước mắt con chực rơi
Má đi rồi còn trong di ảnh thôi
Nụ cười qua khói hương vẫn thiệt tươi. (dứt câu 2)

PHỤNG HOÀNG ( từ câu 5 đến câu 12)

U Minh ơi!
Bao năm xa, nay ta đã quay về
Nơi đồng đội xưa từng tác chiến vai kề
Kìa trước mắt ta, một U Minh thay da đổi thịt
Nông thôn rộn ràng, sức sống mới tràn căng
Vườn trái quằn sai, đồng lúa vàng trĩu hạt
Tôm cá đua bơi, sông nước dạt dào
Để gương mặt U Minh thêm rực rỡ muôn màu
Con trở về – đi tìm
Hơi ấm của lòng dân
Tìm nụ cười của bà má nuôi quân
Nụ cười tự hào, chiến thắng sẽ về ta
Giờ má đã đi xa, về đất quê hương
Mà trong con vẫn đâu thể quên nào
Vị ngọt tô canh rau ngày nào của má
Và những ân tình, của dân mình nơi vùng đất U Minh.

Con đứng đây bên hương khói mắt cay lệ nhoà di ảnh. Tô canh rau nụ áo ngọt ngào sóng sánh hay mắt người thương binh đẫm lệ nhớ thương…

VỌNG CỔ

5- …người.
Những bà má nuôi quân trong trang sử rạng ngời.
Bước hành quân con mang theo nụ cười của má, và tấm lưng còng nhịp theo mái dầm bơi.
Có khóm lục bình vừa nở vừa trôi, như đời má vì quê hết lòng bung nở.
Có trăng U Minh sáng trong nỗi nhớ, và tô canh rau nụ áo ngọt thâm tình.

DẠ KHÚC

Con – đã đi – khắp bao nẻo đường
Bốn phương nắng cùng mưa gió – chúng con đây chẳng ngại gian khó
Xây dựng quê đó – rạng rỡ bao công trình
Ngàn dặm xa cách – lòng vẫn mang U Minh bên mình
Thương nhớ thương- biết bao tấm tình
Má ơi! Những chiều xa vắng – nhớ U Minh khoảng rừng mưa nắng
Nhớ ơi nhớ! thương lắm thương – lòng quặn lòng
Tấm lưng má – còng ơi còng
Dầm nặng nề bơi – bên kìa khóm lục bình trôi
Thương quân mình – nề chi khổ nạn
Như là tình thân – căn cứ nào ấm từ lòng dân

(Trở về vọng cổ câu 6 )
Con trở về thăm, nơi lòng dân ấm áp
Che chở thương yêu, đùm bọc bao ngày.

Không có lòng dân sao trụ nổi căn cứ nơi này
Không có lòng dân thì không có ngày thống nhất
Người U Minh trong chiến đấu đầy khí phách
Và cần cù trong xây dựng quê hương.

TÔ CANH RAU NỤ ÁO
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Khúc Tri Ân

HÒ NAM BỘ

Hò ơ…
“Đàn ông đi biển có đôi
Đàn bà đi biển mồ côi một mình”
Nhắn cùng thai phụ đi sanh
Yên tâm có thầy thuốc
Hò ơ…
Yên tâm có thầy thuốc luôn đồng hành cùng ta.

“Bệnh viện phụ sản thành phố Cần Thơ”
Đến nơi đây bạn sẽ không còn nỗi sợ hãi phải một mình đi biển, mọi âu lo sẽ dần tan biến khi thai phụ được quan tâm chăm sóc ân…

VỌNG CỔ

1-…cần.
Niềm tin được nhân lên gấp bội phần.
Từ tấm lòng tận tâm của cô điều dưỡng, đến đôi bàn tay ấm áp của nữ hộ sinh.
Nụ cười động viên của y bác sĩ cho ta đầy ắp niềm tin, thầy thuốc cùng sản phụ vượt cạn đồng hành.
Cùng đón tiếng khóc chào đời của một sinh linh, cùng sẻ chia nhau nhau những ánh nhìn hạnh phúc.

2. “Bệnh viện phụ sản thành phố Cần thơ” nơi bao la những tấm lòng y đức, nơi xứng danh “Thầy thuốc như mẹ hiền”.
Nơi tiếng trẻ khóc oa oa tan biến mọi ưu phiền.
Kia đôi vợ chồng vô sinh hiếm muộn, nước mắt vui mừng đón cặp song sinh.
Đó ánh mắt hồi hộp đợi chờ của những người thân, họ cúi gập cảm ơn khi thai phụ vượt qua ca sanh khó.
Đây mắt người chồng ánh lên tia mừng rỡ, khi biết trong bụng vợ mình đang mạnh khoẻ một thai nhi.

LÝ CHIM XANH

Oa oa…tiếng khóc con thơ chào đời hân hoan
Công ơn cha mẹ chín tháng nặng mang cao dày
Và con nên nhớ thêm ơn này
Lòng luôn luôn khắc ghi
Thiên thần áo trắng
Tâm sáng
Lặng thầm hy sinh.

ĐIỆU RU CON

Ầu ơ…
Con ơi con ngủ cho ngoan
Mẹ ru giai điệu nồng nàn nghĩa nhân
Ru đời một khúc tri ân
Ơn người thầy thuốc
Ầu ơ…ơn người thầy thuốc mãi năng mang trong…

VỌNG CỔ

5-…lòng.
Bìm bịp lớn lên bên con nước lớn ròng.
Con lớn dần lên theo lời ru của mẹ, lời ru có tấm lòng người thầy thuốc tận tâm.
Có những đôi mắt thiếu ngủ đến quần thâm, những đôi chân rã rời sau những ca sanh khó.
Có giọt máu lương y cấp cứu cho sản phụ, có dáng liêu xiêu vì đói lả bữa cơm chờ.

6- ĐOẢN KHÚC LAM GIANG

Nghe lòng tràn yêu thương
Trong khúc ru trưa hè võng đưa
Lời ru thắm thêm bao tình
Tri ân dành thiên thần áo trắng
Rồi mai này lớn khôn, nhớ nghen con ghi lòng tạc ơn.

(Về xề câu 6)
Trời Tây đô long lanh viên ngọc sáng
Trong đó có ngành y toả rạng ánh trong ngần.

Em trong áo trắng thiên thần
Hết lòng chữa bệnh tận tâm cứu người
Đoá hoa y đức tuyệt vời
Toả hương thơm ngát giữa đất trời Cần Thơ.

KHÚC TRI ÂN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Sắc Màu Vĩ Nhân

NGÂM THƠ

Dép râu áo vải nâu sờn
Mà sao trí đức phi thường Bác ơi!
Tư tưởng đạo đức sáng ngời
Bình dân cốt cách để đời noi theo.

Con sẽ bắt đầu từ một anh Ba rời bến nhà rồng đi tìm đường cứu nước. Hay từ những gói thức ăn thừa những ngày làm phụ bếp, mang cho người ăn xin nghèo khổ ở ven…

VỌNG CỔ
1- …đường.
Từ cốt cách vĩ nhân tỏa sáng giữa đời thường.
Hay từ đôi tất cũ mèm lủng lỗ, chiếc túi vải bạc màu đôi dép lốp sờn quai.
Từ bữa cơm thương đồng bào độn sắn độn khoai, chiếc máy đánh chữ hay từ một chiếc đài.
Bộ ka ki rách cổ sờn vai, chiếc gối vải đơn hay giường mây chiếu cói.

NGÂM DẶM

Đạo đức của Bác rất gần
Như bông bí như bông bần với quê
Như cha già với con đê
Dang lưng cõng cả lối về nhà nông.

2- Đạo đức của Người gần ta như sợi khói, bếp quê thơm thả bát cua đồng.
Chí công vô tư liêm chính kiệm cần.
Không ở đâu xa mà ở trong tâm thầy giáo trẻ, rời phố thị xin về gieo chữ ở vùng sâu. Ở bác nông dân sản xuất đi đầu, chị khuyến nông đạt chuẩn sao thành tích
Ở anh cán bộ sạch, thanh, liêm khiết, ở người chiến sĩ đêm ngày canh giữ bình yên.

LÝ SON SẮT

Quê Sóc Trăng muôn đời
Luôn khắc ghi ơn người
Người là Hồ Chí Minh
Sen trong bùn mà khiết tinh
Câu nước non ru hời
Kìa non sông trong trái tim người
Ánh mắt như đang cười
Miền Nam luôn trong trái tim người ơi
Giờ đây Bác đi xa rồi
Mà kính yêu vẫn không hề vơi.

5- “Bác coi đạo đức như gốc của cây như nguồn của những dòng sông mang nặng phù sa với bao la tình dân ý Đảng. Bởi cây không gốc thì héo khô sông không nguồn thì cạn mà đạo đức là gốc của người cách mạng vì nước vì dân cống hiến quên…

VỌNG CỔ

1- …mình.
Mảnh đất An Giang thắm nghĩa đượm tình.
Nơi cây đoàn kết đơm hoa cho quả ngọt, nơi có nụ cười đẹp ý Đảng lòng dân.
Nơi hội nhập rộn rã bước chân, nơi ánh mắt nhà nông sáng bừng trên hoa lúa.
Nơi sinh ra một nhà lãnh đạo tài ba lỗi lạc, những tấm kiên trung vì nước hiến dâng đời.

LÝ BÔNG DỪA

Tuy giờ người đã đi xa rồi
Mà công ơn ấy vẫn ghi lòng Bác ơi
Vườn cây đạo đức đâm chồi
Theo bước chân người, cơ đồ chăm bồi chung xây
Toàn dân nô nức thi đua
Quyết tâm học tập gương người Hồ Chí Minh.

(Trở về vọng cổ câu 6)
Ta học ở người lòng thương dân yêu nước
Học cống hiến hy sinh vì Tổ quốc quên mình.

Lãnh tụ cốt cách để đời
Ngôi sao đạo đức rạng ngời năm châu
Bình dân áo vải dép râu
Mà lung linh một sắc màu vĩ nhân.

SẮC MÀU VỸ NHÂN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chiếc Tổ Đồng Bằng

LÝ PHƯỚC CHÂU

Nữ: Bên hương rừng thơm mát
Bên hương đồng thoảng đưa

Nam: Bên biển ru dào dạt
Bên kìa núi đứng hiên ngang

Nữ: Bên kìa sông nước mênh mang
(-) (-)

Nam: Trên đồng áo bà ba bay
Nam non gió mơn bờ vai
Hôn lên mắt môi mà say

Nữ: Loang loang – bóng lưng trần ai
Dang trưa – nắng hong bờ vai

Nam: Rừng cùng đồng mạ mới đua xanh

Nữ: Kênh rạch cùng sông uốn lanh quanh

Nam: Là ai thuỷ mặc quê mình nên tranh.

Nữ: Anh ơi! Xứ Miền Tây mưa nắng chỉ hai mùa, mưa khi dày hạt khi thưa, nắng khi vàng vừa, khi cháy khét. Đất lúc ngọt lúc chua lúc hạn lùa khi mặn chát, vậy chứ tình người thảo thơm như hương lúa đương…

VỌNG CỔ

…thì.

Nam: Một bức tranh thuỷ mặc diệu kì.

Nữ: Anh nhìn kìa! Trên tán bần già cỗi, có những công trình đang được nghiệm thu.

Nam: Tiếng của những chú dòng dọc kĩ sư, ríu rít líu lo bên kiến trúc mới hoàn thành.

Nữ: Với công trình từ cỏ mặn xây nên, những chiếc tổ đẹp xinh lung linh trong nắng mới.

VĨ TRĂNG THU

Nam: Vừa qua nứt nẻ da đồng
Vừa qua thiên tai hạn mặn

Nữ: Nhà nông nước mắt lưng tròng
Nhà nông gặt về lận đận

Nam:Bò trâu khát ngắc ngư
Miền tây khổ có dư

Nữ: (về vọng cổ câu 2)
Đã qua những ngày xuồng ghe mắc cạn vào nhau
Qua rồi những trưa trời lời ru nhiễm mặn

Nam: Câu hò đồng xanh lại ngân nga mùi ngọt
Cò lại về đồng vỗ nhịp ca dao.

HÒ NAM BỘ
Nam: Hò ơ . . .
Dù nơi đâu phương trời xa lắc
Đi ta bà vẫn quay quắt nhịp cầu quê

Nữ: Cầu dừa cầu khỉ cầu tre
Gánh hoàng hôn trĩu, mẹ về ngang qua.

Nam: Em ví những chiếc tổ của loài dòng dọc vừa mới được nghiệm thu xây từ cỏ mặn. Như chiếc tổ của đồng bằng sau ngày thiên tai hạn hán được xây bằng cố gắng của bao . . .

VỌNG CỔ

5-…người.
Nữ: Gieo giọt mồ hôi để gặt lại nụ cười.

Nam: Hai cuộc chiến qua đã kiên cường buất khuất, thiên tai khổ nàn vẫn bám đất giữ quê.

Nữ: Người miền Tây luôn chung sức vai kề
Mộc mạc, chân tình, bao dung, hào phóng

Nam: Thương giọt mồ hôi thấm vào cỏ mặn
Để xây nên chiếc tổ đồng bằng.

6-

Nữ: Trong đó có lời tỏ tình mộc mạc như đước như bần

Nam: “Qua me bậu từ hồi mới nhổ chưn lận đó”.
Câu trả lời thiệt thà như cỏ

Nữ: “Vậy sao hổng gặp tía cho rồi để lâu chết duyên tui”.

Nam: Có những dòng sông bên lở bên bồi

Nữ Có vựa lúa ngút cao thơm phù sa châu thổ.

Nam: Có song lang nhịp đồng bằng duyên nợ
Để câu vọng cổ miền tây thêm ngọt thêm mùi.

Nữ: Em yêu chiếc tổ đồng bằng
Từ bao gian khó nhọc nhằn xây nên

Nam: Gần ưa, xa nhớ, ở ghiền
Thương len đầy dạ, yêu nêm chật lòng.

CHIẾC TỔ ĐỒNG BẰNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trang 21 của 34

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.