Bút danh: Hoa Hồng

Tác giả: tranngochoa Trang 17 của 34

Bông Tràm Trắng

Gửi nhớ vào dấu yêu xưa
Ru bông tràm trắng hương đưa ngát rừng
Ngọn nồm nấc vọng đồng bưng
Ngày bom đạn, lá xanh từng chiếc rơi.

Đàn kìm ai khảy chơi vơi
Sầu lẻ bạn, trăng cứ vời vợi trăng
Lam giang đoản khúc ca rằng
Nước thì đỏ, sao thì vằng vặc sao.

À ơi . . . bưng trấp lung bàu
Miền hoài niệm, với những dào dạt yêu
Cái ngày bom thả rung chiều
Dòng dọc rát một tiếng kêu bạn tình.

Người đi hóa nắng U Minh
Người ở lại, tim cứ thình thịch đau
Nhớ đêm vách lán kề nhau
Tiếng ai thở gấp, thương bao nhiêu là.

Cái thì con gái đẫy đà
Cong người nén để đêm gà gật run
Yêu nhau thuở tóc đen mun
Giờ bông lau, vẫn thủy chung với người.

Câu thơ lơ lửng bên đời
Lỗi vần điệu, của ngày rời rã đau
Rừng ru điệp khúc nhớ nhau
Để bông tràm mãi một màu tinh khôi

BÔNG TRÀM TRẮNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Cảm Ơn Gió Chiều Lau Nắng Thâm Lưng Áo Má

Mùa này quao vẫn trổ trắng gò hả má?
Con thích hỏi vậy, mỗi lần biên lá thư thăm
Là muốn nhắc Gò Quao tên quê mộc mạc
Đã đi vào thương nhớ trăm năm.

Cự củi vẫn chấm nết chủ nhà, xếp nhớ thương buồn vui hả má?
Nhịp nhớ trong tim con cứ vồng khoai kèo cột bờ đê
Chiếc lu xưa giấu cán bộ âm sâu trong lòng đất
Lưng má còng, phép con về dùi lỗ gắn cái Romine.

Con vẫn thích mùi nước mưa trên mái lá
Không dưng mà thèm hớp một ngụm quê
Tây Nam đảo không có hoa quao đâu má
Chỉ hoa hải quân trổ trắng tư bề.

Mùa này quao vẫn nở trắng gò hả má?
Con vẫn thích hỏi vậy, bởi yêu những tích tuồng, gò, rạch, tạo tên quê
Cảm ơn gió mỗi chiều lau nắng thâm lưng áo má
Thương những sợi tóc đã màu quao từ phép nọ con về.

CẢM ƠN GIÓ MỖI CHIỀU LAU NẮNG THÂM LƯNG ÁO MÁ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Con Còn Nợ Mẹ

Con còn nợ mẹ mẹ ơi!
Một nhà tranh nóc dột rồi khi mưa
Một phên liếp lủng lạnh lùa
Một nền sân lún đất chưa đổ bằng.

Bếp nhà ông táo phơi trăng
Gầy nhom bờ ruộng sẹo chằng chịt nêm
Nợ giàn trầu đã rệu rêm
Đạn găm bom phạt đổ đêm nghiêng rằm.

Và nàng dâu thảo siêng năng
Biết sinh cho mẹ một thằng đích tôn
Nợ thêm câu goá phụ buồn
Tóc chưa đủ tuổi nhớ buông trắng trời.

Nợ lời hứa mấy ngâu rồi
Về cùng với mẹ ra đồi thăm cha
Mất chồng cò cõng bôn ba
Chao đôi cánh vỗ nhịp ca dao buồn.

Nợ vòng ôm mẹ chẳng tròn
Ngày cờ bay rợp không con trở về
Nợ đày thân mẹ ủ ê
Mỗi năm khua gậy đi về khói hương.

CON CÒN NỢ MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tát Đìa Có Đôi

Gió canh ba thổi già con nước
Để bông bồn rụng trắng đồng cha
Có thương nhau thì kêu tía má sang nhà
Để mùa tới mình nên duyên chồng vợ.

Chứ chàng ràng hoài ai mà dám rớ
De hổng de mà tới hổng tới là sao ?
Mở mắt ra là lấp ló hàng rào
“Bậu ơi ! bên bển có ai vô chưa dạ ?”.

“Má hai ơi ! chừa cô ba cho con há ?”
“Có xị rượu con bắt ếch cho tía làm mồi ”
Thương thì nói thương phứt cái cho rồi
Mắc chi đưa đò hoài mà không tới bến.

Bốn mùa bồn bồn rồi chứ ít đâu mà ngồi bển
Xàng xê cống xự cho chết duyên tui
Hỏng đủ gạo thì quất khoai lùi
Hỏng có gường nằm thì chui vô nóp.

Nói chơi vậy chứ đó với đây rất hợp
Hai đứa quến lại là sẽ đủ no
Mùa này bồn bồn tui sẽ làm dưa
Dòm mà coi trúng ơi là trúng.

Vồng dưa bên đó trái như cái thúng
Mùa này hai đứa chắc cú có dư
Đó mà hỏng nhanh cứ chậm lụt từ từ
Tui giận qua xóm bên làm dâu luôn á.

Có đòi hột xoàn kim cương đâu mà sợ
Chỉ cần mâm cơm cúng quảy ông bà
Hỏng có bông vàng thì cứ ra hàng ba
Bẻ bông lài cho tui cài lên tóc.

Mùa này ngoài đồng thiếu chi chuột cóc
Bắt vài đêm là đủ đãi bà con
Bồn bồn dưa muối thiệt ngon
Cháo cóc chuột ướp chiên giòn đem ra.

Dưa hấu ruột đỏ như hoa
Ăn vô mát ruột đờn ca thiệt mùi
Tình nghèo vậy đó mà vui
Giản đơn coi vậy đậm mùi chân quê.

Xuồng ba lá rước dâu dìa
Trăng thanh soi bóng tát đìa có đôi.
Lẹ lẹ nghen
Đây nôn dữ lắm rồi.

TÁT ĐÌA CÓ ĐÔI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Đẩy Vợ Đi Chơi

Ngồi lên anh đẩy đi chơi
Chuyến xe chỉ một chỗ ngồi rất êm
Rẽ phải rẽ trái e hèm
Ổ gà ổ vịt, ơi em! nhắc dùm.

Ngồi lên anh đẩy vòng vòng
Hoàng hôn đã thả sắc hồng lên quê
Muống đồng có tím bờ đê
Cánh cò chiều đã tụ về chảng ba?.

Ngồi yên anh đẩy tà tà
Vì yêu nên chẳng ngại xa hay gần
Hai người chỉ một đôi chân
Dùng chung đôi mắt đường trần cùng phi.

Ngồi lên anh đẩy em đi
Nơi cây dừa chỗ xưa khi ta ngồi
Hướng này khỏi nhắc vợ ơi!
Chốn xưa lối cũ quen rồi bước chân.

Em hoạ sĩ, ta thi nhân
Hoàng hôn, lá cẩm, bông bần, tím đưa
Lúa khoe vàng với bí dưa
Nước cù lao với rừng dừa thi xanh.

Mình ơi! đất thở hơi lành
Hồn quê đã thổi vào tranh em rồi
Chiều chiều đẩy vợ đi chơi
Chuyến xe chỉ một chỗ ngồi rất êm.

ĐẨY VỢ ĐI CHƠI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tháng Ba Của Mẹ

Bận gì cũng thu xếp nghe anh
Cả năm có một ngày như thế
Tám tháng ba chúng mình dành cho mẹ
Những yêu thương thay vạn đóa hồng.

Bận gì cũng gác lại nghe anh
Cho mắt mẹ thôi mỏi mòn trông ngóng
Hạnh phúc của mẹ là những nụ cười xinh như mộng
Của đàn con cháu quây quần bên mái lá yêu thương.

Cha ủ hương bưởi vào tóc mẹ rồi dang lưng cõng quê hương
Mang trái tim yêu nước lên đường kháng chiến
Mẹ ở lại với tháng ba, với nỗi nhớ luân phiên bày biện
Trên thửa ruộng vồng khoai
trên đôi mắt nâu hiền.

Việc gì cũng gác lại nghe anh
Về với tháng ba của mẹ
Bởi anh là kết tinh tình yêu
là chững chạc tóc ngôi hai thời trai trẻ
Và là bản sao của cha đó anh à!

Bận gì cũng thu xếp anh nha
Hương bưởi tháng ba đang xôn xao trong mắt mẹ
Bốn mươi mùa bưởi tỏa hương,bốn mươi lần tháng ba cha vẫn chưa về đau cứ thập thò ngấp nghé
Nắng cũng buông buồn vàng rụm trước thềm sân.

Về mau đi anh! Đừng có tần ngần
Chúng ta luôn bên nhau, nên ngày nào cũng là tám tháng ba của em anh ạ
Chỉ thương mẹ tảo tần nghiệt ngã
Bởi chiến tranh nên sớm hứng chia ly

Về đi anh
Nhào vào lòng mẹ mà thủ thỉ rù rì
Những vòi vĩnh mè nheo lâu ngày chưa được nhắc
Mân bàn tay xù xì khô quắt
Này ngón nhớ này ngón thương.

THÁNG BA CỦA MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Câu Ca Dao Kỉ Niệm

“Mình ơi! Con vịt chết chìm
Thò tay tui vớt, lìm kìm cắn tay”
Ca dao bà chế còn đây
Mà người biền biệt, thương trầy truột thương.

Cái ngày bom dội quê hương
Tui sa trường sống, hậu phương bà lìa
Cái ngày con cá lia thia
Níu cây lúa khóc, đau lìa lặt đau.

Cái ngày ngọn chướng thổi sâu
Quăng qua quật lại nỗi sầu chiến tranh
Hoa quê tên gọi lục bình
Tả tơi cánh mỏng giữa mênh mông dòng.

Câu ca dao vẳng bên sông
Cũng là ám hiệu cho đồng đội ta
Hoa sông nước, tím mặn mà
Vừa trôi vừa nở để da diết tìm.

Nay tui hát “vịt chết chìm”
Quơ hoài chẳng thấy lìm kìm cắn tay
Phải người về dưới sông này
Ngăn không cho cá cắn tay chồng mình.

CÂU CA DAO KỶ NIỆM
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tết

Ánh mắt lũ trẻ trong làng vắt trên lưng đàn én
Bé nhảy điệu chích bông mừng mẹ lì xì cái cột tóc chùm nho
Anh hai lúa dạng chân khoe chiếc quần zin và sợi nịt da bò
Cô Ba trề cái môi son ” đây nè quà nguời yêu tặng tết “.

Bà Sáu Trầu vừa nhai vừa quệt
Nổ với bà Tư “cội mai nhà tui còn lớn tuổi hơn tui ”
Ông hàng xóm vân vê cục thuốc sùi
Bỏ vòi qua hàng dâm bụt ” À há… Hoa nhà bà còn duyên lắm lắm “.

Chiếc đò hôm nay coi bộ khẳm
Chở câu chúc tết bên đây bờ qua bên kia sông
Chở ông lân ông địa và đội “Cua Đồng ”
Tối đàn ca tài tử chơi hết lốc.

Nhấp ngụm nếp than mà đã tới chân tơ kẽ tóc
Quẳng lo toan tạm quên hết nhọc nhằn
Nhận tuổi lì xì ngồi đếm nếp nhăn
Ngẫm hai tiếng quê huơng khi đất trời vào xuân hoa nghĩa tình rộ nở.

TẾT
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Bao Giờ Bom Mới Hết Rung

Tóc màu khói, buộc đuôi gà
Đang đêm mẹ vác xẻng ra cuối vườn
Vừa xắn xúc, vừa bê bưng
Hát bài cô gái mở đường thật hay.

Chuyển giông mọng nước đám mây
Sấm rền mẹ hụp thân gầy xuống ao
Hết giông lên cuốc ào ào
Bảo rằng lấp hố bom mau vá đường.

Có đôi khi rất bình thường
Lại đôi khi thấy vô phương chữa lành
Vết thương chiến tranh nhức hành
Viên bom bi trốn lanh quanh trong đầu.

Thu, hạ thì chẳng sao đâu
Đông, xuân lấy ván bắc cầu bằng vai
Trườn, bò, ngắm nghía loay hoay
Suỵt! yên, để tớ ra tay gỡ mìn.

Canh ba thọt lét vào đêm
Mắng yêu “cái thứ yếu mềm dở hơi
Giữa rừng chỉ chúng mình thôi
Lấy đâu ra nụ hôn môi mà thèm”.

Có hôm ôm đất ru hiền
Ơ…Tổ quốc, ơ… thiêng liêng tự hào
Chiến tranh kết thúc đã lâu
Bom còn rung mãi trong đầu mẹ tôi.

BAO GIỜ BOM MỚI HẾT RUNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tổ Quốc Và Mẹ

Con chỉ biết!
Tổ Quốc và mẹ rất gần
như tiếng khèn với H’Mông
như làn điệu Sọong cô với Sán Dìu
như người Tày với câu hát Lượn cọi
và người Kinh với khúc dân ca.

Mỗi lần nghĩ đến lại thấy tim ta
rộn ràng, thiêng liêng, tự hào, da diết
vì Tổ quốc mẹ dâng những núm ruột
dâng cả một nửa tơ hồng đã buộc
nửa cời đêm đỏ lửa
chờ tiếng bước chân qua ngạch cửa vào nhà.

Tổ quốc và mẹ
mất thứ nào con cũng bơ vơ
mất thứ nào con cũng thành côi cút
đời không mẹ, không Tổ quốc
đời chẳng còn là đời.

Dù xa lơ xa lắc xứ người
mùi chè thơm
mùi rạ rơm
con vẫn hít mỗi chiều trên đám mây cùng màu với tóc mẹ
nhớ!
gió cùng rặng nứa bên Sán Dìu nhảy điệu Tắc Xình
nhớ!
sông Cầu dìu mây đi trong khúc ca Thái Nguyên no ấm
đôi chim bên Sán Chay hót giao duyên Sấng Cọ
tre mượn gió thổi khèn gọi bạn xuống chợ với H’Mông.

Con muốn ví Tổ quốc và mẹ như lòng đồng
một lòng đồng bao năm hứng nắng mưa nộ cuồng dông bão
một lòng đồng đạn xới bom cày tứa máu
vẫn mỡ màu nuôi cây lúa tốt tươi.

Và con biết!
thiếu một trong hai con không thể thành người.

TỔ QUỐC VÀ MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trang 17 của 34

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.