Bút danh: Hoa Hồng

Tác giả: tranngochoa Trang 16 của 34

Trăng, Em & Lục Bát

Áo thời mỏng dính hở hông
Khác gì đó để một thòng lọng lơi
Một trăng vằng vặc trên trời
Một em yểu điệu lả lơi cùng rằm.

Chẻ đôi chi thế cái cằm?
Cái đuôi con mắt lá răm kìa trời!
Liếc một nhát thấy rụng rời
Một tôi ngơ ngác tức thời nốc ao.

Má gì hồng tựa hoa đào
Mặt xoan, da trắng, xuyến xao cõi lòng
Tóc mềm cột nhỏng nhòng nhong
Mở bàn tay vẽ bông hồng màu môi.

Hồn thi nhân ngẩn ngơ rồi
Hà Tiên trăng nước trăng trời mộng mơ
Sinh ra quê đã là thơ
Trăng em lục bát để khờ khạo tôi.

TRĂNG, EM & LỤC BÁT
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Người Đàn Bà Đi Tìm Đồng Đội

Người đàn bà ngửa mặt hứng giọt ngâu.
Con cua trong hang quăng ra ngoài tiếng khóc.
Tháng bảy trằn trọc.
Nước mắt người đàn bà
Ướt tháng bảy
Ướt thời gian

Lưng trâu lưng người xuồng ba lá tải hàng.
Tuyến lửa máu vùng đồng trũng lung bào thiên nhiên khắc nghiệt
Người đàn bà vốc nắm đất ngào nỗi đau đi khập khiễng.
Đồng đội ơi! Các anh, các chị, các em nằm nơi đâu ?.

Muỗi từng đàn thổi sáo vào tai trâu.
Nó cọ rung cành ,máy bay quầng trâu bổ nhào bổ ngửa.
Ì đùng.
Chiếc khăn rằn chỉ còn một nửa
Trôi!…
Trôi giữa dòng trôi.

Anh “Chàng Hiu” vác mấy khẩu súng to đùng đi vẹo cả người.
Mấy chị “Kiến Đen” lôi chiếc xuồng vượt lộ
Cò con cõng hòm đạn nặng hơn mình lội lầy té nhào té bổ
Chẳng khóc đau mà khóc gào khóc gọi
Khóc thương đồng đội
Khóc nhớ đàn trâu đen.

Mùa nước ngập lụt, mùa hạ khô cháy, đìa xì phèn
Trên đầu B52 và pháo bầy nã xuống
Dưới đất khói Napal đốt cạn ngày gầy guộc
Dòng kiên cường vẫn cuộn cuồn nơi huyết quản thanh niên xung phong.

Người đàn bà đưa tay nâng ký ức, chị nuốt nước mắt chảy ngược vào trong
Cò Con, Chàng Hiu, Ễnh Ương, Nhái Cóc
Tên đồng đội gọi vui nhau trong cái đói giơ xương, lứa tuổi lẽ ở nhà chải tóc
Lẽ đến trường để học
Lẽ vô tư yêu.

Bảy ngày dầm lung ăn cù nèo bước loạng chọang liêu xiêu
Ghẻ, lở, lác ,lang ben tàn tạ cái thì con gái
Tóc xa lược lâu ngày bết bùn đanh lại
Bàn tay gầy mche một bàn năm ngón khẳng khiu.

Người đàn bà nghiêng nón, múc nỗi nhớ múc yêu thương nâng niu
Rưới lên vạt cỏ vòm cây
Rưới lên những linh hồn đã cùng chị một thời kinh qua gian khổ
Kinh qua bão giông cuồng nộ
Nơi này !
Chị cắm cọc vào tim mình gửi em dưới lũng tràm thưa.

Đắng khúc đợi chờ khản đục tiếng gà trưa
Ra đi cả ngàn hy sinh quá nửa
Hài cốt còn không? Hay vụn rữa?
Bờ kinh? Hang núi? Đồng cỏ bàng?
Hay dưới dòng nồng nàn chảy tràn trên tuyến lửa 1C?

Người đàn bà
Gói kỷ niêm tuổi nhõng đuôi gà bằng sợi tóc bạch kim lặng lẽ kéo về
Qua Bảy Núi
Qua Mo So
Qua Hòn Đất
Cất riêng ngăn đồng đội.
Vùng Tứ Giác Long Xuyên xưa ba chìm bảy nổi
Nay lúa trổ vàng đồng.

Cò Con ngày nào giờ tóc trắng như bông
Chị dang tay ôm đất vào lòng ôm cả bầu trời đầy ngôi sao rực sáng
Đêm Gộc Xây chị ngồi ôn những chiến công thăng hoa chói rạng
Gọi vầng dương về
Sưởi ấm hồn liệt sĩ xa quê.

Tháng bảy !
Lốc xoáy triền đê
Khai quật nỗi đau
Những linh hồn nhớ nhà mà chẳng đươc về
Nát một ánh nhìn đau đáu kéo lê.
Nước mắt người đàn bà
Tuôn…
Đỏ miền ký ức.

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI TÌM ĐỒNG ĐỘI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Thỏ Thẻ

Mình ơi tui nói mình nghe
Mình đừng có mặc mỏng te ra đường
Cứ mộc mạc lại dễ thương
Cứ chân quê kiểu ruộng vườn mà duyên.

Tóc mình mướt thẳng đen huyền
Mượt như suối, đẹp như tiên giáng trần
Mình đừng nhuộm đỏ uốn xoăn
Giữ giùm tui một nét thuần hậu nghe.

Thôn quê ruộng rẫy ao đìa
Nông dân cực khổ sớm khuya cuốc cày
Phần dưới hở rún thế này
Phần trên trống hoác phơi bày ai coi.

Nét quê chân chất mặn mòi
Mình nên giữ nhé cho tui thỏa lòng
Mần dâu vườn tược ruộng đồng
Mặc sao cho hợp nhà nông nghen mình.

THỎ THẺ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chiếc Cầu Mơ Ước

Mẹ đứng bên này sông !
Búi tóc bông lau sổ tung trong nắng gió.
Má hom hem mắt nhìn về nơi đó.
U Minh một thời vật vã đạn bom.

Mẹ đứng bên này sông !
Nghe gió thổi….ngọn đứt ngọn còn.
Hương tràm chơi vơi thoảng từ phía ấy.
Khóm lục bình động đậy.
Ký ức dạt về loang đỏ mặt sông.

Này rô non, ba khía, cua đồng.
Này muối mè khoai ngào, cơm vắt.
Mẹ trầm dưới dòng lạnh như dao cắt.
Tiếp tế qua rừng đỡ dạ các con.

Từ bên kia sông !
Tin đưa sang cha thằng tí đã không còn.
Tóc khóc chồng chen nhau từng sợi bạc.
Gió nấc đau trong vũng tràm xơ xác.
Trời buồn thương thả đám mây ui

Hôm nay
Mẹ đứng trên cầu Xẻo Rô nghe dạ ngậm ngùi.
Chiếc gậy tre dìu mẹ sang bờ bên ấy.
Mẹ thỏa lòng nghe đâu đây trỗi dậy.
Câu vọng cổ thiệt mùi pha nước đỏ U Minh.

Dòng Cái Lớn bây giờ có chiếc cầu xinh.
Nhịp nghĩa tình nối hai đầu nỗi nhớ.
Tóc trắng mẹ bay giữa đất trời quê hương rộng mở.
Để đôi bờ kết chặt những yêu thương.

CHIẾC CẦU MƠ ƯỚC
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Mùa Thương

Có phải mùa này mình nhớ em nhất phải không?
Em cũng vậy
Nỗi nhớ cứ rực lên trong sắc hoa phuợng đỏ
Miền kỷ niệm đang chen trong cái nắng cái gió
Dát vàng da em.

Mình à !
Lũ ve gọi hè sao mắt em lại chèm nhèm
Chúng khản cổ gào
Như em hôm nào gào gọi tên anh ngày quê hương toàn thắng
Như thanh xuân trong em năm nào gào rủa chiến tranh làm nỗi đời đót đắng
Như góa phụ trong em ngày nào gào khan truớc di ảnh
chồng.

Tụi trẻ nghêu ngao hát khúc phuợng hồng
Em di chiếc gậy tre trên cát nghe bỏng giòn con nắng
Em ví nỗi nhớ của em rộng, xa và dài đằng đẵng
Như đuờng đến chân trời kia kìa !

Hạ trở mình bung nụ duới sao khuya
Vuơng trên búi tóc em lung linh ánh bạc
Em lum cụm tuổi đời còn hạ thì tròn xoe ngơ ngác
Vô tư
Vọc ký ức thuở yêu.

Mình ơi !
Ngoài kia phuợng nhuộm đỏ ráng chiều
Em nhớ mình biết để đâu ?
Sợ sắp nhỏ cuời
” ngoại già rồi mà còn khóc nhè ”
kỳ lắm
Em lục đục gởi nỗi niềm trong tiếng ve mà rối rắm
Cặm cụi dúi nỗi nhớ chồng trong cái rẫy cái nuơng

Đêm nay mình về với em nha !
Em muốn nghe giọng miền Nam rủ rỉ ngọt như đuờng
Thèm đuợc gọn lỏn trong chồng để mè nheo thỏ thẻ
Nhớ nghe mình
Giấc chiêm bao đêm nay hãy về bên em nhé.
Đêm sẽ hổn hển dạt dào trong tiếng gọi
Mình ơi !

MÙA THƯƠNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Quyển Nhật Ký Chiến Trường

Di vật.
Là chiếc hộp đựng bàn chải đánh răng
Gò từ mảnh đuya-ra lấy từ xác máy bay mỹ
Đất đỏ Bua La Pha Khăm Muộn không thể làm phai mờ hoen gỉ
Dòng chữ nghiêng nghiêng ” Biên giới Việt Lào “.

Cuối góc phải là đôi chim bồ câu
Hai dải đuôi dài bay vờn cánh gió
Dòng ” Hzo.K Muhx’ khi mờ khi tỏ
Chữ viết theo phiên âm tiếng Nga
một cái tên được dịch ra
là NGÔ K MINH.

Chị lật đật đi tìm cho anh một gia đình
Một chữ lót không rõ ràng hai thân nhân đều nhận
NGÔ KHẮC MINH Diễn Châu Nghệ An
NGÔ KHỔNG MINH Thanh Chương Nghệ An
Đi gian nan
Về lận đận
Đồng chí ơi! Tôi biết đưa đồng chí về đâu ?

Quyển nhật ký chiến trường vẽ cô bé thôn quê cắt cỏ trăn trâu
Những ghi chép “Chiến Tranh và hòa bình”_ “thép đã tôi thế đấy”.
Chữ ký “VLdimiailich Khổng Minh” đang tỏa hồng trên trang giấy
Đã chứng minh Thanh Chương Nghệ An là nơi liệt sĩ chào đời.

Bác thương binh quê Diễn Châu (cháu của liệt sĩ ) trệu trạo từng lời
“hay là các ông các bà cho tôi xin một nửa ”
Tiếng nấc con tim những nỗi đau òa vỡ
Nghĩa trang Ba Dốc Quảng Bình nghèn nghẹn rưng rưng.

Thôi thì chia sẻ nỗi mừng
NGÔ K MINH mộ bia vẫn nằm đây giữ nguyên như cũ
Hai gia đình cùng giỗ anh ngày nhập ngũ
Người sống sống vì nhau, người chết cũng thoả lòng.

QUYỂN NHẬT KÝ CHIẾN TRƯỜNG
(Viết về thượng tá Nguyễn Thị Tiến người đi tìm gia đình cho liệt sĩ)
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Cái Nết Miền Tây

Bạn dìa thăm miền Tây chưa?
Dìa mon men bước cầu dừa cầu tre
Để thương lắm dáng mẹ quê
Hoàng hôn trĩu một gánh về ngang qua.

Dìa mà ngắm áo bà ba
Nghiêng nghiêng nón lá tình da diết tình
Ra sông ngắm đoá lục bình
Vừa trôi vừa nở đậm tình bên quê.

Dìa để mà thấy bắt mê
Cái mộc mạc, cái quê quê mùa mùa
Tình người như lu nước mưa
Ngọt múc bằng chiếc gáo dừa gác ngang.

Khơi khơi đặt ở ven đàng
Bên căn chòi lá giữa chang chang trời
Ai khát múc uống người ơi
Ai mệt thoả mái vô chòi nghỉ chân.

Miền Tây xa mà lại gần
Lỡ đường ghé, như người thân mới về
Trong nhà sen súng rô trê
Mang ra đãi hết khách về tính sau.

CÁI NẾT MIỀN TÂY
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chị Tôi

Chị sợ vô cùng khi hương khói quẩn quanh
Ngày tháng qua nhanh
mà những di vật của chiến tranh vẫn nằm im lặng lẽ
Chiếc cối giã trầu bằng vỏ đạn anh bộ đội gò tặng mẹ
Đang nhìn chị đau đáu một thỉnh cầu.

Chị đưa được anh về thì tóc mẹ đã bông lau
Hốc mắt hoắm sâu giọt thương con đẫm lá cờ Tổ Quốc
Con trai mẹ trở về bằng thanh xương gầy guộc
Hồn đã hòa trong non nước rạng ngời.

Bức ảnh người chị gần ba mươi năm trời
Lặng lẽ theo em nằm sâu trong lòng đất
Chị tôi bôn ba lần theo di vật
Đưa anh chiến sĩ về nhà trong một chiều bãng lãng sắc thu.

Cây bút ba vì, chiếc nút áo , đồng năm xu
Mảnh giấy “kỷ niệm những ngày bẻ đít ốc ”
Cũng đủ để thâu đêm chị tôi trằn trọc
Cây trở trăn mọc đầy những nhánh buồn.

Nắng cuối ngày rơi yếu ớt trên mảnh nhôm
Những cái tên mẻ trước đứt sau do đạn bom ác nghiệt
Những cái tên cụt dấu hụt vần đang cồn cào da diết
Muốn được đủ đầy như ngày Tổ Quốc gọi ra đi.

Kìa! Như hương khói biết thầm thì
Những ngôi sao vô danh đang đi vào giấc mơ của chị.
Và kìa! Những linh hồn liệt sĩ
Đang xúc động sụt sùi khi được chị tìm về đầy đủ họ và tên.

CHỊ TÔI – NGƯỜI ĐI TÌM TÊN VÀ GIA ĐÌNH CHO LIỆT SĨ
(Viết tặng về thượng tá Nguyễn Thị Tiến)
Tác giả Trần Ngọc Hoà

 

Khúc Ru Mồ Côi

Ầu ơ… em ngủ đi em
Chị ru thay mẹ ướt mèm khúc ru
Một bầy Sẻ khóc lu bù
Vừa tha về một mùa thu sũng buồn.

Mồ côi nên lệ trăng tuôn
Hay là mắt chị rưng buồn lem trăng
Út Em níu áo hỏi rằng
Hũ gì hai hũ thắp nhang lạy hoài?

Chiếc đèn cá chép mồ côi
Mà nào đâu biết vẫn bơi vẫn chờ
Em tôi chờ đến bao giờ
Mẹ cha đã hoá tàn tro đời nào.

Ru gì lu cả trăng sao
Cồn đâu sát khuẩn được đau trong lòng
Ru gì kèo cột cong vòng
Gió mưa như đánh đòn trong đòn ngoài.

Thắp nhang chị khấn khản lời
Xin cho cha mẹ lên trời làm mây
Để con được gặp mỗi ngày
Dâng mùi cơm trắng khói bay chín tầng.

Khấn cha khấn mẹ yên lòng
Chúng con được đùm bọc trong tình người
Hành trình không bị lẻ loi
Luôn trong hơi ấm vùng trời phương Nam.

KHÚC RU MỒ CÔI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Cọng Buồn Cọng Nhớ

Cọng buồn
Qua đã ngắt Qua quăng
Còn cọng nhớ gió cứ tạt cong chiều cho hoàng hôn tím rịm
Để ngó chơi chứ cái lúm đồng xu và nụ cười chúm chím
Ai dại gì ngắt bỏ mần chi.

Nhớ ơi mày muốn dìa thì cứ dìa thoải mái đi
Bão nhớ quầng Qua còn chưa sợ huống hồ gió nhớ
Con chuồn ớt còn biết đa tình suốt ngày chờn vờn bên hàng bông mắc cỡ
Qua bảnh trai vầy chẳng lẽ hổng biết yêu.

Xóm bên có nàng Ba nhìn ngon mắt lại mỹ miều
Chiều nào cũng ra bờ sông ngồi ca cái đoản khúc
Cái đoản khúc lam giang ta nói…nó muồi mà man mác
Giọng ngọt lừ để rung động tim Qua.

Cổ hát vầy nè
“Con sáo đậu triền sông nhớ người
Thương đứt ruột vầng trăng Tháp mười
Nếu có thương nhau
Nhớ cùng về
Bần đưa hoa trắng trên sông
Gọi mời thương mong
Nhãn thơm châu thành
quýt hồng Lai Vung
Mé quê thành bình
Nắng cười hoa bung
Về vui nỗi vui chung”.

Mèn ơi đưa tình mần chi để dãy nhớ trong qua cứ trập trập trùng trùng
Tim yêu đánh sà lai loạn nhịp
Đưa tình làm chi rồi sáo bay đi biền biệt
Theo chồng về mút dưới Hàm Luông.

Qua giận
Qua ngắt
Qua quăng cái cọng buồn
Còn cọng nhớ
Gió cứ tạt cong chiều để hoàng hôn tím rịm.

CỌNG BUỒN CỌNG NHỚ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trang 16 của 34

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.