Bút danh: Hoa Hồng

Tác giả: tranngochoa Trang 14 của 34

Hôm Nay Ca Đã Cái Đời Mới Thôi

Bữa nghe duyệt dự án rằng
Có phố đi bộ Bạch Đằng hẳn hoi
Nội mừng bập thuốc móp môi
Rồi thì sặc khói đêm ngồi ho khan.

Ba vui ta nói . . . cơ man
Phen này thành phố đẹp càng đẹp thêm
Má nôn bởi cái chợ đêm
Vì nôn khăn vắt vai quên tìm hoài.

Con phèn nằm ở nhà ngoài
Vui cùng chủ, nhảy cẫng hai ba lần
Phía ngoài hội quán, bàn dân
Cà phê, trà quạu, rần rần cụng nhau.

Khánh thành phố thị xôn xao
Làng nghề đã ý ới nào bạn ơi!
Cò, kìm, phím lõm ta chơi
Hôm nay ca đã cái đời mới thôi.

Cơ mà bảnh nhất nội tôi
Diện bà ba trắng mang đôi guốc xuồng
Gậy tre dìu nội ra đường
Dạo chợ đêm, ngắm phố phường lung linh.

Sông Sài Gòn chảy dòng tình
Thủ Dầu Một, dáng an bình, thịnh hưng
Nụ cười xuống phố rộn tưng
Dân vui như thể chưa từng được vui.

HÔM NAY CA ĐÃ CÁI ĐỜI MỚI THÔI

Anh Đi Rồi

Anh đi rồi
Môi em màu xám lạnh
Nhớ cái riết nhau mà ngây ngất đến dại lòng
Cầu tre ai bắc mấy nhịp cong cong
Để lắt lẻo cái nốt duyên trong dậy thì con gái

Anh đi rồi
Hạt ngâu cứ vô tình vung vãi
Đường về ngút ngái
Em tự cấu vào chuỗi ngày ngây dại
Để buốt một niềm đau.

Anh đi rồi
Em guộn sợi tơ trời giăng trên đám mây nhàu
Đan áo đợi người đàn ông để lại cho thu chiếc lá vàng héo hắt
Tháng bảy đong một mùa yêu đầy nước mắt
Hoàng hôn tím ngắt phía cạn ngày.

Anh đi rồi
Ngơ ngẩn bên đời một cái gối tay
Đêm gãy khúc em chơi vơi giữa muôn trùng nhớ quên khờ khạo
Đành sao? nỡ để em mồ côi một tình yêu giữa chợ tình nhốn nháo
Rệu rạo em.

Anh đi rồi
Lũ bướm ong mới sáng sớm đã say mèm.
Bẹo hình bẹo dạng quanh hàng dâm bụt nhà cô hàng xóm
“Cậu ông trời” ra bờ đê ngồi chồm hổm
Trách cháu mình, sao mưa hoài để tháng bảy đỏ hết mắt kia kìa!

Anh đi rồi.
Mình con tim em gõ nhịp giữa đêm khuya
Con chim cú tha nụ cười của em đi mất
Lần đầu cái thì con gái sao mà lận đận
Anh đi xanh xao miền nhớ
Gầy guộc giấc mơ em.

ANH ĐI RỒI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Cùng Quê Hoàn Tất Một Điêu Khắc Tình

Làm dâu Phú Thọ làng nghề
Tui ghen với cả bộn bề nắng mưa
Ghen từ cái đục cái cưa
Ghen qua tiếng đẽo, ghen từa lưa ghen.

Cọng buồn tui ngắt mình ên
Thả trôi, đêm lại cuộn lên dạt về
Bên kia ai xuống cái xề
Chồng mê tượng gỗ hơn mê vợ mình.

Da tui mướt rượt trắng tinh
Đồng tiền hai lúm, thân hình mi nhon
Eo cong, mông lẳn, chân thon
Chẳng nhìn đâu, cứ nhìn con gỗ kìa.

Thổi hồn vào gỗ rồi mê
Lóc lăn cùng cái làng nghề bao năm
Chạm lộng, chạm nổi chạm âm
Chạm luôn cả những thăng trầm bôn ba.

Một ngày tui bỗng ngộ ra
Cái đam mê ấy thiệt là đáng yêu
Bên nhau chạm sáng khắc chiều
Cùng quê hoàn tất một điêu khắc tình.

CÙNG QUÊ HOÀN TẤT MỘT ĐIÊU KHẮC TÌNH
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Cho Em Xin Được Sẻ Chia

Phim tư liệu đã kết thúc rồi
Trường sơn tuyến hậu cần huyền thoại
Mắt vẫn nhìn màn hình rưng rưng mãi
Mình ơi! Mình nhớ đồng đội phải không?

Tiếng khóc vỡ òa bay trong thinh không
Bay về nơi những linh hồn có nhà mà chưa về được
Nơi có nỗi nhớ đong đưa trên từng chiếc lá rừng xanh mướt
Nơi lúc nào cũng sụt sùi một điều ước
được về bên mẹ bên cha.

Em nghe mình nhắc nhiều về những chuyến xe qua
Trường sơn không có đêm
chỉ có bom dội ầm ì, pháo sáng cào màn đêm rách xước
Sốt rét, bị thương, đói cơm, đoàn quân vẫn tiến về phía trước
“Xẻ dọc trường sơn đi cứu nước” là đây.

Mình hãy cứ khóc đi, khóc cho bỏ nỗi tức tưởi bao ngày
Khóc thằng ăn búng báng thay cơm, sốt chết
Khóc thằng chở lương khô chi viện chiến trường mà đói xanh xao vàng bệt
Khóc cô thanh niên xung phong tắt thở xẻng vẫn cầm tay.

30.4 cờ đỏ tung bay
Mốc hòa bình chỉ còn tính bằng mét
Đoàn xe tiến vào sài gòn rầm rầm rộ rộ
Sợ bắn trúng dân – quen rừng – lạ phố
“Sắp được gặp mẹ rồi!”
Anh lính xe tăng nụ cười chưa kịp nở đã hy sinh.

Khóc đi, dựa vào vai em đây và hãy cứ khóc đi mình
Bốn mươi mốt năm vết thương chiến tranh còn chạy lòng vòng trong cơ thể
Đồng đội, nghĩa tình, nỗi đau, dâu bể
Mình cho em xin được sẻ chia.

CHO EM XIN ĐƯỢC SẺ CHIA
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trớt Gu

Mai con về với tía liền
Đêm qua mơ thấy mái hiên dột rồi
Giựt mình mất ngủ tía ơi
Dột ngay cái chỗ tía ngồi ăn cơm.

Thương tía lăn lóc sớm hôm
Dầm mưa giãi nắng bên rơm rạ đồng
Nuôi con bốn đứa tồng ngồng
Gả chồng cưới vợ là dông tuốt rồi.

Đêm nằm thương tía lẻ loi
Thương con chim vịt trong lời tía ru
Ầu ơ . . . góa vợ cần cù
Vun lưng khạp gạo đổ lu nước đầy.

Tụi con rước tía lên đây
Vài hôm tía nhớ đường cày lại than
Thôi bay cho tía xin can
Sài gòn phố thị đèn vàng trớt gu.

TRỚT GU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Điều Ước

Điều ước đong đưa bên cánh rừng già cỗi
Hương tràm bổi hổi
Đường Bắc Nam mở lối
Mà sao con đi hoài không tới được mẹ ơi!

Nỗi nhớ mắc giăng trên khắp bầu trời
Cò xoãi cánh chơi vơi, để bóng cha cõng con cứ nặng dần câu công cha nghĩa mẹ
Con muốn về dựa khẽ
Vào một khúc dân ca.

Dựa vào hàng cau trước ngõ sân nhà
Để nhìn mẹ ngoáy trầu nhai móm mém
Nhìn cha ngồi mấp thuốc rê bập bẹm
Hốc mắt đong đầy nỗi nhớ xa con.

Dựa vào yêu thương khóc nỉ khóc non
Úp mặt vào tấm áo nâu hít no mùi rơm rạ
Ấp bàn tay u nần lên má
Đôi bàn tay chai sạn hứng nhọc nhằn.

Lại một mùa xuân với bao nỗi trở trăn
Những nấm mồ không tên thả điều ước lên những gì có thể
Con và đồng đội ! Ước một điều mà hình như không dễ
Rằng mùa xuân này con được về bên mẹ, mẹ ơi!

ĐIỀU ƯỚC
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Mua Bưởi

Ai như cô Sáu vầy cà?
Nhí nha nhí nhảnh gấp ba bốn lần
Cái hồi leo ổi, hái bần
Cái hồi nhỏ híu ở trần tắm mưa.

Cô Sáu ơi! Bưởi chín chưa?
Mèn ơi! có vẹo cũng vừa vừa thôi
Vòng ba đã vảnh lắm rồi
Vừa đi vừa lắc ai coi được nà.

Mắc gì hổng ghẹo chơi ta?
Ghẹo rồi mua một cặp là xong thôi
Nhìn xa đã ngẩn ngơ rồi
Lại gần ta nói chèn ơi! mê hồn.

Bưởi gì chà bá lại tròn
Đâu đưa hai trái coi còn ngon hông
Cho thử miếng, bưởi tép hồng
Là tui muốn biết bên trong cỡ nào.

Ngọt thanh? ngọt lịm? ngọt ngào?
Hổng cho nếm thử mua sao được trời!
Biết đâu trong áo xanh ngời
Bên trong xốp xộp độn rồi dày mo.

Tại cái bụng cứ lo lo
Chỉ là sợ ruột nó nho nhỏ hà
Cưới vợ giống mua bưởi mà
Ngoài êm mắt, trong ngọt là cưới ngay.

Liếc gì bén như dao phay
Nói chơi chút xíu mà gay gắt hà
Tại tui bản tính thiệt thà
Mua về ruột nhỏ má la má rầy.

MUA BƯỞI
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Anh Có Theo Về

Anh có theo về với em không?
Về vớt trăng mùa con nước nổi
Vớt tiếng cười chân quê đồng nội
Thả vào thơ.

Có về theo không để em biết mà chờ
Về bên bển bên nay hò qua đáp lại
Bơi xuồng đốt than bắt cua bắt nhái
Cá lóc nướng trui thơm nức cánh đồng.

Anh có theo về với em không?
Để mà biết điên điển vàng ra sao trong nỗi nhớ
Để mà biết thế nào là con trăng đi ở đợ
Cho sông nước miền tây.

Về cho biết hốc mắt mẹ sâu-gầy
Lưng còng tay với theo mái dầm khua nhịp
Về mà nghe tiếng rao quê da diết
Ai…dưa điên điển…hông?…

Em lớn lên theo từng nhịp mái dầm
Xinh mặn mòi trong lời rao của mẹ
Ký túc xá đêm nay nỗi nhớ nào len nhẹ
Nỗi nhớ vàng lắm
Vàng như bông điên điển mẹ hái chiều nao.

Anh có theo về với em không ?
Để mà biết
Mùa nước nổi quê em sướng khổ thế nào.

ANH CÓ THEO VỀ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Thu Về Trên Sông Nước Miền Tây

Ai bảo là miền tây em không có mùa thu
Ngọn heo may vừa về se chiếc lá
Hương tràm đưa bồi hồi đến lạ
Bổi hổi
Cái lần đầu hai đứa chạm tay nhau.

Thất Sơn kỳ vĩ trắng xóa bông lau
Như tóc mẹ phất phơ giữa mây trời non nước
Xa xa rừng tràm xanh mượt
Đắm mình trong biển nước mênh mông.

Hoa vừa trôi vừa nở trên sông
Tím lục bình
Gió mơn cánh mỏng
Ai trỗi khúc “mùa thu rồi…” để hoàng hôn lóng ngóng
Để mùa nước nổi điên điển vàng bông.

Bấc non đu khua nặng mái dầm
Đu vào tấm lưng còng đu vào vết đồi mồi trên da mẹ
Hỏi mãi mẹ ơi sao kiên cường đến thế ?
Mẹ ơi !
Mẹ bơi xuồng chở nỗi nhớ Cha đi đâu ?

Thu miền tây ngọn chướng thổi rất sâu.

THU VỀ TRÊN SÔNG NƯỚC MIỀN TÂY
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Mưa Quê

Mưa quê rụng lá bần xanh
Vạt buồn ai vắt trên cành đong đưa
Câu hò thả giữa sông trưa
Để hai goá phụ đêm mưa nhớ chồng.

Ngày bông bần tím hừng đông
Cha không về để triền sông khóc người
Mưa hoà tiếng gọi mình ơi!
Gió luồn nấc nghẹn giữa rời rã ngâu.

Ví dầu nỗi nhớ nát nhàu
Ví dầu cái khúc cơ cầu truân chuyên
Tiếng mang gái đã nên duyên
Sau ngày bỏ lễ chồng lên đường rồi.

Chiếu chăn vẫn đó một đôi
Đêm về nằm gỡ một nùi nhớ mong
Con dâu giỗ giấc mẹ chồng
Mưa chui liếp cửa nỗi lòng chầm ê.

Ngày anh đi biệt không về
Mắt hai goá phụ đau bề bộn phơi
Bông bần mẹ thả sông trôi
Chị ngồi ôm đoá ô môi ru tình.

Nắng vàng rớt một lặng thinh
Bến quê buông sắc thanh bình mênh mông
Bần trôi hoa tím bềnh bồng
Để cho nỗi nhớ lên ngồng trổ thương.

Ví dầu một khúc quê hương
Mẹ ru biết mấy dặm trường gian lao
Bung ra rồi lại vỗ vào
Cánh cò nỗi nhớ nghiêng chao trắng trời.

MƯA QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trang 14 của 34

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.