Bút danh: Hoa Hồng

Tác giả: tranngochoa Trang 12 của 34

Miền Nắng Cũ

Mẹ cứ ngồi xõa nhớ lên mây
Nỗi buồn hay lây mà chiều thì lặng quá
Mái tóc trắng ủ mùi hương xả
Con biết! mùi này cha yêu.

Xôi cúng giỗ pha lá cẩm quá liều
Con vô tư “màu chi mà biền biệt”
Mẹ đón cha áo bà ba tím biếc
Con mới ngộ ra màu của cha yêu.

Mẹ cứ ngồi đan nhớ vào chiều
Gió cứ phiêu, giọt thương rưng đầy mắt
Cuộc mưu sinh nhọc nhằn díu dắt
Mái tranh nghèo răng rắc gió lay.

Mẹ cứ ngồi bấm đốt ngón tay
Đếm đa đoan, đếm tháng năm gầy guộc
Ngày cha lên đường dâng đời cho Tổ quốc
Nơi lung bưng bông súng nở tím hiền.

Níu mép xuồng mẹ nén chặt tiếng rên
Con chào đời mùa cá về theo lũ
Mẹ cứ ngồi vọc hoài miền nắng cũ
Để thơ con khắc khoải mãi chảy tràn.

MIỀN NẮNG CŨ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Giặt Áo Cho Chồng

Ngoại ngồi còng cả khúc sông
Vọc ký ức, thả nỗi lòng trôi đi
Chiều quê chim vịt kêu gì
Mà sao nỗi nhớ cứ lì lợm đeo.

Dưới dòng một bóng nhăn nheo
Chạnh lòng cái thuở, khua chèo dưới bom
Ngoại vò bím tóc đuôi tôm
Dầm lung, rong bám, hong vòm nắng khô.

Vò ngày đạn xối Mo 
Vò nụ hôn ướt đêm co ro rừng
Vò bàn tay rám đồng bưng
Run run vuốt mắt, cỏ từng ngọn đau.

Hoàng hôn buông ánh nhĩ nhầu
Thương người quả phụ, vò sầu trên sông
Thương người tóc trắng như bông
Vẫn ngồi giặt áo cho chồng mỗi thu.

GIẶT ÁO CHO CHỒNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chiêu Tỏ Tình Trong Mơ

Trờn quơi hổng biết mắc gì
Khơi khơi thèm củ khoai mì lùi tro
Đương ngồi thu hoạch luống ngò
Bên kinh ai xuống cái hò ngọt ngay

Cách đâu chừng chục sải tay
Mùi khoai nướng cứ bay bay để thèm
Đêm dìa đôi mắt chèm nhèm
Khoai thèm chút chút nhớ em thiệt nhiều

Cái nhớ ngày một phì nhiêu
Cái thương ta nói . . . mỹ miều thêm lên
Cái yêu tràn chảy lền khên
Lăn qua lộn lại mình ên nè chèn

Trai ruộng quần váng vàng phèn
Cái mòi muốn vợ mon men tới gần
Muốn từ đầu muốn tới chân
Gồng lòi chuột gồng hết gân tỏ tình.

Bậu ơi! có muốn hai mình?

CHIÊU TỎ TÌNH TRONG MƠ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Đường Bay Mang Tên Nỗi Nhớ

Lần theo lời ru con ngược về Vĩnh Thuận
Đường bay mang tên nỗi nhớ của sẻ nâu
Đường bay về cội nguồn tiên tổ
Gặp dòng Chắc Băng / Nơi tập kết năm nao cha từ biệt nội / xuống tàu.

Trời nước đã chụp lại khoảnh khắc một chín năm tư
Hai ngón tay hẹn hai năm về lại
Ơi dài chi mà mà lão tràm đã da mồi chống gậy
Sẻ cha mới dẫn sẻ mẹ sẻ con, lóc nhóc bay về

Dụi đầu vào quê
Se sẻ có khóc đâu, chỉ tại trời Ranh Hạt cứ rấm ra rấm rức
Vĩnh Thuận với ta tự thuở nao đã thâm tình cốt nhục
Bao năm bay đi sinh nhai, giờ mới dịp tìm về.

Cớ chi mà nắng năm nẳm lăm le dè Chắc Băng mà nướng nước
Nỗi buồn vô cớ xâm lăng
Để lửng lơ treo bóng tràm Ban Biện Phú
Để mộ tập thể bao năm nỗi đau xé còn càn.

À ơ . . .
Gió phương Nam ngọn dài ngọn vắn
Gió xứ Bắc ngọn cạn ngọn sâu
Cha đi tập kết đã lâu
Mà mùi phèn váng vẫn bám sâu trên da mình.

Con dựa lưng quê sụt sịt
Ướm chân lối cỏ cha đi
Câu ru hôm nào xứ Bắc
Nuôi con khôn lớn tìm về.

KN chuyến thăm Vĩnh Thuận.
19/4/2023

ĐƯỜNG BAY MANG TÊN NỖI NHỚ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Phận Tôi Cóc Ổi Mía Ghim

Thôi đừng ghẹo nữa à nghen
Tay tui móng giắt vàng phèn thấy ghê
Vậy mà đó nói đó mê
Tính là dễ dụ gái quê sao chèn.

Da thời đen nhẻm đen nhèm
Quần xăn tới gối, tóc lem luốc bùn
Má thời rám nắng đồng bưng
Cả đời xế nổ chưa từng leo lên.

Cà tàng không dám bon chen
Cúp ngang cho phứt, tiến phiền phức thêm
Đây là cóc, ổi, mía ghim
Đó là xế hộp, bạch kim, lâu đài.

Rớ vô phỏng mặt phỏng tay
Tui dìa kiếm mối lúa khoai đậu cà
Đêm đêm hai đứa tà tà
Thả xuồng xuôi rạch song ca xuân tình.

Ngắm trăng ngắm đóa lục bình
Vừa trôi vừa nở hết mình với quê
Nghèo mà trọn nghĩa phu thê
Ngày mần ruộng, tối lại về tò te

PHẬN TUI CÓC ỔI MÍA GHIM
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Anh Sẽ Là Giàn Cho Bạc Thau Em Cả Đời Thả Tím

Không thể như cổ thụ giữa rừng cho bòng bong dựa vào trổ lá
Cũng làm được mần trầu cho chiều xoã tóc gội suôn
Không thể bắt đầu tình yêu bằng đôi mắt
Anh bắt đầu bằng nét đẹp tâm hồn.

Chẳng thể dìu em bằng bình minh của ngày, bằng trăng sao của đêm
Anh dìu bằng tâm thức
Chẳng làm được sông, biển, hay hồ làng
Cũng trong trẻo ao nhà cho hoa muống dịu dàng khoe dáng.

Lá cẩm rù rì “ta tím đẹp màu xôi nếp, bánh trôi”
Bằng lăng cũng hướng trời, rủ hoàng hôn thi màu nhớ
Dây Rạch Giá trỗi rồi em còn chờ gì nữa
Vô câu vọng cổ đồng bằng thiệt muồi ngọt đi em.

Hãy mỉm cười để lòng thấy yêu thêm
Dù cuộc đời dâu bể
Ta chỉ khuyết tật một phần cơ thể
Đâu khuyết tật lòng.

Biển không tay vẫn vuốt ve bờ cát dịu dàng
Gió có chân đâu, vẫn dìu được nàng mây chu du thiên hạ
Không thể như cổ thụ giữa rừng cho bòng bong dựa vào trổ lá
Anh sẽ là giàn để bạc thau em cả đời thả tím
Nhé em!

ANH SẼ LÀ GIÀN CHO BẠC THAU EM CẢ ĐỜI THẢ TÍM
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Vẫn Hướng Bay Tổ Quốc Gọi Tên Mình

Ghánh chè thưng oằn lưng xóm nhỏ
Bán tiếng rao mẹ nuôi những căn hầm
Đôi dép sứt chứ lòng không sứt
Áo vá nhưng tình lành lặn, tình dân.

Mẹ đã bay đường bay đầy giông bão
Đôi cánh gầy chở ăm ắp niềm tin
Mẹ đã vỗ nhịp ca dao cò vạc
Bay hướng bay Tổ quốc gọi tên mình.

Người trong hầm ba miền về thăm đủ
Những cái ôm vui đất nước hoà bình
Canh ba đau, mẹ ru vùi vết trận
Dùi cui hành, trời trở bấc đóng đinh.

Một gánh chè cũng góp phần giữ nước
Một lời rao hơn đạn súng vạn lần
Thế giới nhỏ trong mắt cò vạc rộng
Tổ quốc là dáng mẹ gánh chè thưng.

Con lớn dần theo lời rao của mẹ
Tiếng rao quê, nuôi ý chí trùng trùng
Đập lấy đà bằng nhịp cò nhịp vạc
Con tung trời với đôi cánh chim ưng.

Chở sứ mệnh giữ chủ quyền đất nước
Đường bay con có đảo với biển xanh
Vẫn nhịp vỗ vạc, cò, ca dao mẹ
Vẫn hướng bay Tổ quốc gọi tên mình.

VẪN HƯỚNG BAY TỔ QUỐC GỌI TÊN MÌNH
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Lời Tỏ Tình Với Người Đã Khuất

Hoàng hôn gió ấm nồng hương biển
Mùa bằng lăng tím rộ trên cành
Tàn chiến tranh em vội đến thăm anh
Lãng đãng ráng chiều liêu xiêu bóng đổ.

Rưới ly rượu trước mộ phần người quá cố
Giọt nắng cuối xuân rải nhẹ bên đồi
Lời tỏ tình giọt nước mắt mặn môi
Chiều nghĩa trang bời ngời màu hoa tím.

Tím thủy chung tím trời kỷ niệm
Thời thanh niên xung phong lừng lẫy Một Xê (1c)
Mưa bom xối xả ngập lối đi về
Gò Gộc Xây- Cụm Tràm Thưa chìm trong lửa khói.

Đêm không yên bình sao một vì trơ trọi
Quê không yên bình buồn khúc ru lỗi nhịp tang tình
Gió nấc trong vòm lá
Đục khàn tiếng gọi nhau
Trăng không về đêm rớt giọt sầu
Tả tơi chiếc khăn rằn trên cành vắt vẻo.

Vĩnh Điều ơi! Đường về bao nẻo?
Cụm tràm thưa rũ héo mặc niệm ngậm ngùi
Nay quê mình bổi hổi xuân vui
Hương thủy chung hòa giọt yêu thương chảy vào lòng đất.

Em viết lời tỏ tình với anh trên cát
Viết khúc ru ngàn đời trên sóng, viết lời yêu anh trước bia mộ của anh
Phương Nam! Mùa bằng lăng tím rộ trên cành.
Gửi chút nồng nàn đến cõi vĩnh hằng cùng sắc màu biền biệt.

LỜI TỎ TÌNH VỚI NGƯỜI ĐÃ KHUẤT
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nhanh Về Với Mẹ Thôi Em

Nhanh về với mẹ thôi em
Hừng đông đôi mắt chèm nhèm nhớ quê
Đêm qua cơn nhớ ùa về
Anh nghe mùi lúa, mùi đê mùi phèn.

Chừng như có tiếng dế mèn
Mài râu, dũa cánh, gáy liên tù tì
Nghe con ếch đực thở khì
Nghe lá tre hát nhu mì bên ao

Về ban trưa ngắm cò chao
Trắng trời quê mẹ tự hào khúc ca
Về nghe quê thở mặn mà
Tựa lưng vào gốc đa già ngắm trăng.

Tạm quên bao nỗi nhọc nhằn
Quên bao nhiêu thứ lăn tăn mưu cầu
Về làm trẻ nít trẻ trâu
Vòng tay ôm mẹ dựa đầu lưng cha.

Để nghe trong áo bà ba
Mùi đồng mùi đất mùi cà mùi dưa
Để nghe trong áo nâu thưa
Mùi mồ hôi mặn nắng trưa giãi dầu.

Về nhanh thôi! nhớ đã lâu
Xa quê đã mấy mùa ngâu còn gì
Về nghe sóng lúa thầm thì
Quê hương chỉ một ai đi nhớ về.

NHANH VỀ VỚI MẸ THÔI EM
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Lời Tỏ Tình Đêm Chiêu Anh

Ta chìm trong mắt Đông Hồ sóng sánh
Ngắm trăng múa bút khai hội tao đàn
Hà Tiên thập cảnh rực sáng Chiêu Anh
Lời thơ ai thả để vợi vời thương nhớ.

Có ánh đuốc bưng biền miệt thứ
Mang theo câu hò thả xuống Hồ Đông
Sầu đâu trộn với khô đồng
Thương ai rát ruột ngó mong thẫn thờ.

Anh đã yêu hoa muống biển và thơ
Đằm thắm dẻo dai vươn mình trên cát nóng
Sắc tím buông lơi hoàng hôn lóng ngóng
Gái xư biển mặn mà bởi ve vuốt của trùng khơi.

Mây cõng gió ngao du mở toạc cổng trời
Gảy nốt yêu, ngân rung muôn triệu khối tình trần tục
‘Đó” mặn mà cho tim “đây” lục đục
Nồng nàn trỗi dậy khao khát được yêu.

Cổ Tự Phù Dung đồng vọng chuông chiều
Cái dối trá lọc lừa tàng hình trốn chạy
Chân tình tỏa sáng tin yêu bừng dậy
Trung trinh chung thủy để ngọt khúc trăm năm.

Ừ đi em ! để đêm hội trăng rằm
Anh chèo con thuyền trăng đón cô dâu, về với đồng vàng ngọt hương lúa mới
Đừng để anh mỏi mòn chờ đợi
Nghen em!

LỜI TỎ TÌNH ĐÊM CHIÊU ANH
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trang 12 của 34

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.