Hoàng hôn vắt nỗi niềm ngang sông
Gọi người về giữa mênh mông dòng nhớ
Bến hàm luông ai xuống xề câu vọng cổ
Mà ngọt bùi câu duyên nợ Bến Tre ơi.

Thân ốm nhách mỏng tăng da trổ đồi mồi
Dằm đẩy nước cời còi mà anh thấy còn rất chậm
Chở nhớ chở thương quá nhiều nên xuồng khẳm
Cái nôn nao sao cứ rộn tưng.

Xưa máy bay quần nên trễ hẹn để mình trông
Mình cứ cằn nhằn anh là người chậm lụt
Nhớ nụ hôn xưa vội vàng mà cụt ngủn
Anh lên đường lệ mình chảy theo mưa.

Nghe tin ba ngày đêm mình ngồi miết trên ngọn dừa
Mình đói khoét dừa ăn mà tim anh nóng ran muốn nổ
Quê không yên bình giặc ruồng giặc bố
Nên đàn bà cũng cõng khổ cùng quê.

Anh tới rồi đây mình ngắm kỹ anh đi
Vẫn bà ba đen vẫn khăn rằn quấn cổ
Tóc cắn muổng dừa mà mình nói nhìn hơi ngố
Nhưng mình thương là bởi tại anh hiền.

Thương anh du kích Giồng Trôm gan dạ nhất bưng biền
Đây chiếc vương miện lá dừa anh kết ngày nắng đổ
Chưa kịp cài lên tóc vợ hiền thì đạn thù cuồng nộ
Cướp mất em đi

Anh gửi lòng mình trong điệu lý Ba Tri
Có bóng dáng người con gái năm xưa băng mình trong lửa đạn
Có đội quân tóc dài tự hào trong từng câu hát
Và tình đôi ta trong dào dạt hương dừa.

Mình ơi mưa rớt giọt thưa
Để thương với nhớ cứ ùa vào anh
Em về trong bóng dừa xanh
Làm nen dáng đứng quê mình Bến Tre.

CHIẾC VƯƠNG MIỆN LÁ DỪA
Tác giả Trần Ngọc Hoà