Đứa bé cứ đi tới đi lui trước mặt người đàn ông
người đàn ông là chủ quán nhậu có cái tên rất thơ “Mái Phố”
tay nó cầm xấp vé số
đảo qua đảo lại không biết bao nhiêu lần.

Chẳng mời mua mà rã cả đôi chân
tay ngượng nghịu lùa mái tóc cua đinh hôm qua vừa hớt
mắt liếc người đàn ông đang vô tư cười cợt
đong đưa với mấy cô gái chạy bàn.

Nó mong, mong lắm, mong vô vàn
mong lúc bà chủ vắng nhà người đàn ông nhìn thấy nó
rồi nhẹ nhàng ngoắc nó lại hỏi nhỏ
nhà cháu đâu? ba mẹ cháu là ai?.

Để nó có dịp kể cho ông chủ nghe nhà nó ở xóm chài
ông ngoại đi biển không về sau một ngày mưa bão
bà ngoại nó tật nguyền mẹ nó tên Hoa mới trăng tròn mười sáu
phải vào Mái Phố bưng đồ nhậu chạy bàn.

Vào một ngày nắng đổ chang chang
nó oa oa chào đời thì mẹ không còn nữa
bà ngoại nuôi nó bằng nước cơm, chuối rục nghiền thay sữa
vậy mà nó vẫn bảnh trai

Mười năm sau chiều chạng vạng một ngày
đi bán số về, gọi mãi ngoại không thèm dậy nữa
ngoại và mẹ bỏ nó một mình giữa chợ đời ngập ngụa
lầy và trơn.

Chiếc lon gu gô ngoại để lại trong đó có ba trăm ngàn
và một tờ giấy có nét chữ run run nguệch ngoạc
“Tí ơi khi ngoại mất rồi hãy đến đường T “ Mái Phố quán”
ông Năm Kèo chủ quán chính là ba con”.

Đó là lý do một năm nay nó cứ chờn vờn
chẳng bán số ở đâu cứ vòng vòng chờ cơ hội
ba trăm sáu mươi lăm ngày với nó sao mà dài vời vợi
đảo mỏi cẳng mỏi giò
mắt chủ quán vẫn lạnh lùng chẳng ngó biết làm sao.

BIẾT LÀM SAO
Tác giả Trần Ngọc Hoà