NGÂM THƠ

Nắng lụa phơi vàng trên Thất Sơn
Xanh xanh đồng trải thảm mạ non
Dòng kênh vũ điệu người mở cõi
Cương thổ biên thuỳ bao dấu son.

Câu thơ dắt ta đi dọc theo những dòng kênh của xứ sở An Giang ngày mở cõi. Có dấu tiền nhân và làn gió phương Nam dào dạt thổi, có hương của phù sa bổi hổi quyện hương…

VỌNG CỔ

1- …tình.
Câu chuyện quê hương bao chìm nổi gập ghình.
Ngày hạn mặn tẩm lậm vào cây lúa, lòng đồng khô nỗi đau mắc cạn vào nhau.
Giấc trẻ thơ bong bóng nước cứ trôi vào, ngoại ơi à lời ru nhiễm mặn.
Chiếc tổ quê được xây từ cỏ mặn à ơi…mặn thiên tai, mặn mồ hôi, nước mắt.

CHIÊU QUÂN

Xưa quê này
Bao lận đận
Núi sẹo dày
Đất bao vết trận
Đường truân chuyên bao chặng
Mà An Giang vẫn thơm ngát hương tình
Về hỏi rằng, gió với bông lau
Có lau dùm, giọt buồn của mẹ
Ngày cha đi, đi mãi không về.

2. Thương núi đá bao năm cùng người quê gánh khổ, thương những con kênh chảy dòng lịch sử quê này.
Phả nước ngọt vào da thấm công đức ơn dày.
Giông bão đạn bom vẫn hoà trong phương Nam mà chảy, để những con rạch nương dòng ra biển lớn với niềm tin.
Ngày cha đi mẹ đương ý chí dệt cang trường, nhớ đu theo tiếng giã bàng tiếng nhịp nhàng khung cửi.
Để con cháu hôm nay đương tình quê Bảy Núi, dệt tự hào ra thế giới năm châu.

LÝ TẦM QUÂN

Quê hữu tình gương mặt ngời lung linh
Xứ Bác Tôn con cháu luôn vươn mình
Bài ca chung lòng, ánh đuốc hồng Đảng soi
Mừng phố vươn vai, vươn cánh tay hội nhập
An Giang ngày thăng hoa, tiếng thơm còn bay xa.

Ơn thiên nhiên đã ban tặng cho An Giang bao sản vật tài nguyên và bức tranh quê hữu tình tuyệt tác. Ơn các bà mẹ đã sinh ra những tài ba lỗi lạc, ơn người đã hy sinh để giữ nước non…

VỌNG CỔ

5- …này.
Ơn người đã vun đắp cho quê tầm vóc dạn dày.
Một gương mặt lung linh của hăng say năng động, một dáng đứng của kiên cường hưng thịnh phồn vinh.
Đi trong quê nghe ấm áp nghĩa tình, rẽ lối nào lòng cũng bình minh rực rỡ.
Dường như ta đã để lòng vướng nợ, với quê hương xứ sở Thất Sơn rồi.

6- Đêm phố núi gió đá miết nụ hôn, đã xa đâu mà cồn lên nỗi nhớ.
Lúa Nàng Nhen trổ vào ngày hạnh ngộ, phải chăng là đã duyên nợ với An Giang. Chuyến này chưa thăm hết được quê hương, xứ sở của sông núi mênh mông của lúa vàng tràn vựa,
của nhân nghĩa phương Nam tình người rộng mở, đành nợ lại nơi đây một chén ân tình.

Cảm ơn người đã hết mình
Điểm tô vun đắp cho phồn vinh quê này
Hôm nay rót chén tình đầy
Dưới trăng bảy núi ta gầy duyên nghen.

VỀ VỚI THẤT SƠN
Tác giả Trần Ngọc Hoà