Hàng ớt đong đưa bởi gió đưa
Má Bậu hồng có phải bởi nắng trưa
Hay bởi sợi tơ trời cột cái duyên cái nợ
Tại ánh mắt ai đăm đắm trên đọt dừa.

Bậu ơi! Đừng giận bình tĩnh nghe Qua thưa
Qua leo cây dừa đã ba mùa sầu riêng rụng
Tại cái lúm đồng xu làm cho Qua điêu đứng
Nhớ đứt ruột lòi phèo
Ngắm bậu xíu cho lòng Qua vơi bớt cái quạnh hiu.

Qua muốn hái tặng ai năm tháng dặt dìu
Về với Qua nghe Bậu? Mái nhà tranh hai mái đầu
Đọt choại đọt xoài cá rô kho tộ
Đêm thả xuồng xuôi kinh rạch nằm ca vọng cổ
Qua hái trăng vàng cho Bậu bẻ lá đa quạt buổi trua hè Bậu có chịu hôn?

Đêm hôm dạ thấy bồn chồn
Qua ra bờ kinh ngồi thả hồn qua bển nghe tim mình chộn rộn
Để ý Bậu tính ra cũng lâu bộn bộn
Vậy ma Bậu cứ ngó lơ để Qua buồn Qua giận, Qua trách ông trời đối với Qua tệ hơn lũ chàng hiu.

Nói thiệt nha, cái mặt Qua mà buồn giống y cái bánh bò thiu
Chứ Bậu nghĩ coi ếch, nhái ễnh ương còn có đôi có bạn
Con vịt trời còn biết bẹo dạng rỉa lông
Con trai miệt vườn suốt ngày còng lưng cuốc đất tỉa trồng
Tại dang nắng hơi đen chứ dòm kỹ cũng bảnh trai chứ bộ.

Có lần Bậu hỏi trái tim qua có mấy lỗ ?
Thiệt tình hỏng biết ,chỉ biết nó rung mới lần đầu
Nhà Quê mà! Bậu muốn nói gì thì cứ huỵch tẹc đừng có móc méo nổ vỏ vọt chạy vòng vòng
Xới luống nào là dứt điểm luống đó cho xong
Qua nóng cái lòng, còn Bậu cứ thong dong hồi sau mới phân giải.

Nhà Qua nhà Bậu cách không đầy hai mươi sải
Bậu chàng ràng chi để bận rộn trái tim Qua
Ừ đi Bậu mai tía má sang nhà
Mùa sầu riêng, đủng đỉnh treo rèm mình nên duyên chồng vợ.

Bậu cười
Tại cái sợi tơ trời cột cái duyên cái nợ
Tại ánh mắt ai đăm đắm trên đọt dừa
Bậu cười,
Trùm quá ! chỉ ló có hai cái răng thưa
Bậu nè !
Tại gió đưa nên hàng ớt mới đong đưa chứ bộ.

LỜI YÊU MIỆT VƯỜN
Tác giả Trần Ngọc Hoà