Từ ta lê bước nhọc nhằn
Về đây với những lăn tăn mưu cầu
Hành trang oằn một gánh sầu
Mà Thủ Dầu Một vẫn thâu nạp vào.

Đẩu đâu tứ chiếng phương nào
Thành phố vẫn cứ ôm vào mà thương
Cho tá túc, cho chung đường
Nâng ta lớn dậy cùng vươn bên đời.

Như sông dạy cách lở bồi
Dạy lắng đục, dạy chảy trôi ngọt lành
Như trời biển dạy rộng, xanh
Như cây chỉ cách vươn cành đơm hoa.

Từ ta úa héo miền xa
Về xanh um giữa bao la vườn tình
Phố cho ta dựa vào mình
Giúp lau sạch vết linh đinh khổ nghèo.

Không họ hàng, chẳng cột kèo
Mà sao tình cứ trong veo dòng tình
Về nơi nhân nghĩa tươi xinh
Ta không còn nhận ra mình người dưng.

CHẲNG NHẬN RA MÌNH NGƯỜI DƯNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà