Lối vào Nam Ai
Rồi một ngày con của mẹ quay về
Bước trĩu nặng bờ đê khóc no mùi đồng áng
Đâu tấm áo nâu rách bươm chưa kịp mạng
Đâu tấm lưng còng và mái tóc màu…
NAM AI
…mây.
Sông thu bìm bịp kêu chiều
Bóng mẹ già liêu xiêu
Hiu hắt mái tranh nghèo
Bông bồn bồn rụng trắng đồng cha
Hoàng hôn nhuộm tím phía trời xa
Hương đất hương quê quyện gió theo về
Chẫu chàng nhớ mẹ khóc tỉ tê
Xưa trèo cao té bể trán chuyện bình thường
Nay vấp cộng bồn bồn mà gào khóc thê lương
Tưởng như sắp gục chết bên đường
Ôm gốc tre già để da diết nỗi quê hương
Con cuốn chiếu cuộn buồn than đời mỏi mệt
Giấu mình trong lá thu vàng
Giấu đi suối lệ hai hàng
Đang chảy tràn trong thu.
Con không giấu mình đâu mẹ ơi! đứa con gái ngày nào đồng vọng xôn xao líu lo chân sáo. Nay con trở về đây gục đầu vào ụ rơm khóc trách mình khờ khại nỡ bỏ quê hương đi theo tiếng gọi của kim…
VỌNG CỔ
1- …tiền. Một sớm mùa thu mắt đỏ khóc bưng biền.
Con gỡ tay mẹ bước đi không hề ngoảnh lại, mặc cho mẹ già lệ chảy tràn mi (-).
Nửa nụ cười con mang theo không biết được những gì, nửa còn lại úa đám bồn bồn mùa vu lan năm ấy.
Con đi về nơi phố thị phồn hoa, nơi mà con cho là đồng tiền dễ kiếm.
2- Mẹ hái đưa cho con một chùm bông điên điển, hoa của đồng quê mòi mặn chân tình.
Đặt một nắm đất vào tay con mẹ nói đây là đất quê mình.
Con có nghe không hương đồng hương đất, nồng nàn da diết vị phù sa (-)
Nhà nông mình gắn liền với đất quanh năm, dù đi đâu cũng không quên mùi hương đất. Đời nông dân dù có chật vật, nhưng nhìn lúa no đòng là lòng hạnh phúc lắm con ơi.
LÝ CHIỀU CHIỀU
Một ngày nghe lúa khô đồng cha
Phương trời xa
Gió như thở dài trong nắng
Oằn oại dáng con rô đồng
Ôi đớn đau trong lòng
Nơi xứ người con biết phải làm sao
Nhớ quê mắt con lệ trào.
Mẹ ơi con trở về đây với hình hài đứa con gái ba mươi nụ cười đi lạc mất. Nơi xứ người con bôn ba vì vật chất rồi lao đao ngầy ngật giữa muôn…
VỌNG CỔ
5- …trùng. Thèm lắm lời ru và khao khát một tấm lòng.
Con nợ một lời hứa không rời xa quê như bờ rau muống, nợ một lời tỏ tình bên những vồng khoai (-)
Nơi xứ người bể đầu sứt trán chẳng biết kêu ai, đêm trằn trọc thèm nghe hương của đất.
Thèm nghĩa xóm tình làng câu chào nhau chân chất, thèm giọng tài tử ngân lên trên bến sông chiều.
6- Nay con trở về gục trên đôi tay mẹ sờn chai, đôi tay ngày nào vọc bùn lầy nuôi con lớn.
Móng thay dao tước bồn bồn bầm đen bầm đỏ, chằng chịt những vết cứa mà hương đất cứ lâng lâng (-)
Con về với phận nhà quê với gốc ổi cây bần, về với bờ ao lũy tre bờ dậu.
Về với khói bếp nức thơm mùi canh chua mẹ nấu, Với tiếng võng đưa kẽo kẹt buổi trưa hè.
Về để được mẹ đánh đòn bằng ngọn roi tre
Để được khóc vì biết mình còn có mẹ
Trăng vu lan chui lỗ hổng nhà trên nóc
Hôn hương đất tình người trên đôi tay mẹ sờn chai.
HƯƠNG ĐẤT TRÊN ĐÔI BÀN TAY MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà