Mưa quê rụng lá bần xanh
Vạt buồn ai vắt trên cành đong đưa
Câu hò thả giữa sông trưa
Để hai goá phụ đêm mưa nhớ chồng.

Ngày bông bần tím hừng đông
Cha không về để triền sông khóc người
Mưa hoà tiếng gọi mình ơi!
Gió luồn nấc nghẹn giữa rời rã ngâu.

Ví dầu nỗi nhớ nát nhàu
Ví dầu cái khúc cơ cầu truân chuyên
Tiếng mang gái đã nên duyên
Sau ngày bỏ lễ chồng lên đường rồi.

Chiếu chăn vẫn đó một đôi
Đêm về nằm gỡ một nùi nhớ mong
Con dâu giỗ giấc mẹ chồng
Mưa chui liếp cửa nỗi lòng chầm ê.

Ngày anh đi biệt không về
Mắt hai goá phụ đau bề bộn phơi
Bông bần mẹ thả sông trôi
Chị ngồi ôm đoá ô môi ru tình.

Nắng vàng rớt một lặng thinh
Bến quê buông sắc thanh bình mênh mông
Bần trôi hoa tím bềnh bồng
Để cho nỗi nhớ lên ngồng trổ thương.

Ví dầu một khúc quê hương
Mẹ ru biết mấy dặm trường gian lao
Bung ra rồi lại vỗ vào
Cánh cò nỗi nhớ nghiêng chao trắng trời.

MƯA QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà