Từ thương lu nước lắng phèn
Tình người mộc mạc đặt ven đường kìa
Gáo dừa gọt nhẵn cán tre
Khát mời dừng uống ngụm quê ngọt lành.

Từ nghe chân đất tỏ tình
“Chịu thì gật phứt mần thinh chi trời?
Cứ ngần ngừ, mắt ngó lơi
Để qua cái tuổi nửa đời “chết tui”.

Từ câu hò thả sông trôi
Cầu tre lắt lẻo cong rồi chiếc eo
Bà ba nón lá nghiêng chiều
Xuống câu vọng cổ thiếu điều lịm tim.

Từ ca dao vịt chết chìm
Bơi ra mấy chú lìm kìm cắn tay
Cò cha cò mẹ lả bay
Vào ra vỗ nhịp bên ngày mạ xanh.

Từ sông dìu khóm lục bình
Vũ theo điệu nở hết mình với quê
Đồng thơ màu mỡ ta về
Xin hùn gieo lục bát quê chín Rồng.

XIN HÙN
Tác giả Trần Ngọc Hoà