KHÚC RU THÁNG TƯ.

Ơi à…
Cụm tràm thưa ngủ vùi trong khúc ca dao
Ánh trăng khuýêt xuyên ngang nỗi đời trầm lặng
Gió níu vào dấu chân chim lạnh vắng
Mẹ ngồi ru con.

Ơi à…
Mẹ ngồi khêu bếp lửa đỏ giòn
Kìa ! Ngủ đi con
thằng Ba, thằng Tư, thằng Năm, thằng sáu, thằng bảy thằng Út
Gió đẩy gió đưa gãy cành dâm bụt
Để chị kiến vàng sùi sụt khóc con.

Đêm tháng tư gió vẹt chiếc lá non
Chui vào búi tóc mẹ mè nheo đòi nhớ
Nhắc tháng tư còn nợ
Một lời hứa trước lúc ra đi.

Chỉ có tháng tư mới hiểu mẹ ru gì
Chiếc võng không, mẹ ngồi đưa giữa đêm khuya vắng lặng
Mẹ ru gì mà đau đáu xô chen tâm tư đót đắng
Mẹ ru gì mà đêm quẳng xuống đời đầy những trở trăn.

Ơi à…
Mẹ trải chíếc khăn rằn
Thằng ba nằm né qua con, chỗ anh hai bay về nằm nghỉ
Sáu đứa đoàn tụ đủ đầy nơi nghĩa trang liệt sĩ
Còn thằng Hai, sao chưa về với mẹ hả con?

Ơi à…
Cái nỗi nhớ nó lì đòn
Quất trăm roi vẫn bấu vào tim mà làm tình làm tội
Đêm tháng tư mẹ gom các con về, nơi ngôi nhà có cây bàng lá to đỏ ối.
Nhóm ngọn lửa hồng mắc võng ầu ơ…

KHÚC RU THÁNG TƯ
Tác giả Trần Ngọc Hoà