Anh đem lục bát sang nhà
Lấy lòng tía má ông bà và em
Nông dân đôi gót đóng phèn
Nên câu lục bát cũng len mùi đồng.
Nàng hương lúa trải mênh mông
Nghe câu lục bát trổ đòng no thơm
Chim sâu mỏ quắp cọng rơm
Miệt mài lót ổ sớm hôm bờ đìa.
Anh gieo lục bát tình quê
Để thương với nhớ luôn kề cận nhau
Chiều đem lục bát ra ao
Thả vào hoa muống hóa màu thủy chung.
Bờ quê em nở thẹn thùng
Sắc tim tím để cỏ từng ngọn say
Lục bát đó, lục bát đây
Sáu duyên tám nợ lòng quay quắt lòng.
Khuy trên đứt chỉ rơi sông
Để trăng lọt thõm chỗ chòng chành em
Anh về bứt lá vông nem
Gói hơi thở gấp giữa mềm mại xuân.
Nết quê chân chất dễ gần
Tình người tình đất thanh tâm nồng nàn
Đây gieo vần điệu rộn ràng
Đó yêu lục bát Kiên Giang thì về.
LỤC BÁT TÌNH QUÊ
Tác giả Trần Ngọc Hoà