Có phải mùa này mình nhớ em nhất phải không?
Em cũng vậy
Nỗi nhớ cứ rực lên trong sắc hoa phuợng đỏ
Miền kỷ niệm đang chen trong cái nắng cái gió
Dát vàng da em.

Mình à !
Lũ ve gọi hè sao mắt em lại chèm nhèm
Chúng khản cổ gào
Như em hôm nào gào gọi tên anh ngày quê hương toàn thắng
Như thanh xuân trong em năm nào gào rủa chiến tranh làm nỗi đời đót đắng
Như góa phụ trong em ngày nào gào khan truớc di ảnh
chồng.

Tụi trẻ nghêu ngao hát khúc phuợng hồng
Em di chiếc gậy tre trên cát nghe bỏng giòn con nắng
Em ví nỗi nhớ của em rộng, xa và dài đằng đẵng
Như đuờng đến chân trời kia kìa !

Hạ trở mình bung nụ duới sao khuya
Vuơng trên búi tóc em lung linh ánh bạc
Em lum cụm tuổi đời còn hạ thì tròn xoe ngơ ngác
Vô tư
Vọc ký ức thuở yêu.

Mình ơi !
Ngoài kia phuợng nhuộm đỏ ráng chiều
Em nhớ mình biết để đâu ?
Sợ sắp nhỏ cuời
” ngoại già rồi mà còn khóc nhè ”
kỳ lắm
Em lục đục gởi nỗi niềm trong tiếng ve mà rối rắm
Cặm cụi dúi nỗi nhớ chồng trong cái rẫy cái nuơng

Đêm nay mình về với em nha !
Em muốn nghe giọng miền Nam rủ rỉ ngọt như đuờng
Thèm đuợc gọn lỏn trong chồng để mè nheo thỏ thẻ
Nhớ nghe mình
Giấc chiêm bao đêm nay hãy về bên em nhé.
Đêm sẽ hổn hển dạt dào trong tiếng gọi
Mình ơi !

MÙA THƯƠNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà