Tóc màu khói, buộc đuôi gà
Đang đêm mẹ vác xẻng ra cuối vườn
Vừa xắn xúc, vừa bê bưng
Hát bài cô gái mở đường thật hay.

Chuyển giông mọng nước đám mây
Sấm rền mẹ hụp thân gầy xuống ao
Hết giông lên cuốc ào ào
Bảo rằng lấp hố bom mau vá đường.

Có đôi khi rất bình thường
Lại đôi khi thấy vô phương chữa lành
Vết thương chiến tranh nhức hành
Viên bom bi trốn lanh quanh trong đầu.

Thu, hạ thì chẳng sao đâu
Đông, xuân lấy ván bắc cầu bằng vai
Trườn, bò, ngắm nghía loay hoay
Suỵt! yên, để tớ ra tay gỡ mìn.

Canh ba thọt lét vào đêm
Mắng yêu “cái thứ yếu mềm dở hơi
Giữa rừng chỉ chúng mình thôi
Lấy đâu ra nụ hôn môi mà thèm”.

Có hôm ôm đất ru hiền
Ơ…Tổ quốc, ơ… thiêng liêng tự hào
Chiến tranh kết thúc đã lâu
Bom còn rung mãi trong đầu mẹ tôi.

BAO GIỜ BOM MỚI HẾT RUNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà