Ngồi đi tôi chải tóc cho
Khổ thân cứ vắt buồn lo lên đầu
Thế nên tóc sớm phai màu
Tôi trắng khói, mình bông lau xoã trời.
Ngồi đi mình, hãy mau ngồi
Cho tôi vuốt lại một thời thanh xuân
Dài, đen, nước hố bom ngâm
Dày, suôn,sốt rét, mười phần rụng năm.
Ầm ình bom pháo còn gầm
Mảnh xuyên da thịt, mảnh âm trong đầu
Lật bàn tay đếm chỉ đau
Ao buồn tát mãi bao gầu chẳng vơi.
Mồm lẩm bẩm “đứa dở hơi”
Nửa đêm hét toáng “bầm ơi! nhớ bầm”
Đứa thèm yêu khóc, “đồ hâm”
Đứa hết thở, xẻng vẫn cầm chẳng buông.
Ngồi đi cô gái mở đường
Để anh chải những sợi thương trên đầu
Gội thơm hương cỏ mần trầu
Hong khô tôi búi quả cau cho mình.
BÚI TÓC QUẢ CAU
Tác giả Trần Ngọc Hoà