Nè nghen chiều chạng vạng rồi
Mắc chi bên bển cứ ngồi ngó qua
Ngó gì thấy ớn luôn hà
Xuyên lá cải, lủng lá cà lá khoai.
Nè nghen tui đẻ canh hai
Tía nuôi cực khổ tay chai lưng còng
Mồ côi má thuở lọt lòng
Giờ bi lớn đừng có hòng ngó khơi.
Thương thì nói phứt cho rồi
Hổng thương vọt lẹ dư hơi ngó hoài
Ngó từ hửng sớm ban mai
Mần xiu xíu lại ngó dài tới trưa.
Mặt trời lưng lửng đọt dừa
Xới năm bảy luống mắt đưa tới chiều
Làm tim tui cũng liêu xiêu
Má môi mắc cỡ hồng nhiều đó đa.
Gió đưa đọt ổi sau nhà
Xù xì cái vụ mặn mà duyên quê
Nè nghen hổng tới thì de
Kè kè ngó riết chề ề duyên tui.
Thương thì gặp Tía ghét lui
Chàng ràng hổng tới bông lơi bực mình
Nè nghen nếu cứ mần thinh
Chết duyên tui hổng ai rinh tui thền.

HỔNG AI RINH TÔI BẮT THỀN
Tác giả Trần Ngọc Hoà