Chân vừa chạm đất Chín Rồng
Đã phù sa ngọt hương nồng nàn đưa
Đã châu thổ rõ hai mùa
Đã loang nước bạc dầm khua ơi . . . hò.
Đã tràm vũ khúc cánh cò
Lục bình, sen, súng, nở cho đẹp đời
Bên xuồng ba lá ai bơi
Vào câu vọng cổ ngọt muồi đồng quê.
Đêm nằm hóng chướng non về
Guộn mình ngủ chiếc nóp quê thử nào
Khuya nghe cuống rạ thì thào
Thương miền Tây thớ đất ngào phèn chua.
Áo bà ba dễ thương chưa
“Chịu thì ừa phứt, cò cưa chi trời!”
Chàng trai đã tỏ tình rồi
“Qua đây me Bậu, từ hồi nhổ chưn”.
Ruộng, vườn, biển, núi, rừng, bưng
Chuyện xưa quánh giặc rộn tưng xứ này
Lòng dân hoa trổ hương bay
Gần phèn tình vẫn ngọt ngay thiệt thà.
Đã mộc mạc chiếm hồn ta
Đã lòng yêu, chẳng muốn xa tý nào
Miền Tây ơi! quá nặng sâu
Xin về làm cỏ mần trầu gội thương.
XIN VỀ LÀM CỎ MẦN TRẦU GỘI THƯƠNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà