LÝ PHƯỚC CHÂU
Quê nay mùa đậm rét
Đêm buông lạnh cắt da
Con ở xa lòng chạnh
Quay về phương Bắc ngóng trông
Phép gần tới phép quá mong
(-) (-)
Quê mùa rét ngọt mẹ ơi!
Con nghe rát đôi bờ môi
Đau nhăn nhúm da mẹ tôi
Thương sao nẻ đôi bàn chân
Lâu quá lâu không về thăm
Biết mẹ còn được sống bao lâu
Mắt màu chiều trũng nhớ thêm sâu
Chiều nay nhớ mẹ thèm dụi đầu trong áo nâu.
Bao nhiêu năm lính ăn tết xa quê nay được về nghỉ phép. Tạm xa đồng đội xa miền Đông xa sài gòn nhộn nhịp lính cùng vợ cùng con về ăn tết quê…
VỌNG CỔ
1-…nhà.
Vui làm sao vì được ăn tết với mẹ già.
Mẹ vui lắm đây nên cứ cười móm mém, năm nay có trai út về có cháu nội lại có dâu.
Giàn trầu cũng mừng gió động lao xao, nắng vàng mơ bên e ấp nụ hồng.
Hương bưởi thơm nồng gốc vải cũng trổ bông, vườn của mẹ dệt nên mùa xuân chín.
NGÂM THƠ
Mẹ cười đôi mắt lệ nhoà
Tiễn con theo bước nghiệp cha lên đường
Mênh mông tình mẹ đại dương
Thuyền con cập bến thiên đường tình yêu.
2- Bao năm tết ngắm mai vàng rực rỡ, nay về bên quê tết ngắm hoa đào.
Nụ cười người mẹ thương con gom hết ngọt ngào.
Những ngày ngắm mai nhớ hoa đào phương Bắc, ăn bánh tét nhớ hương vị của bánh trưng.
Bùi ngùi mắt cứ rưng rưng, nhìn mẹ lật đật vì mừng vì vui.
Bao năm trông đứng trông ngồi, nay trai út mẹ đã về rồi mẹ ơi.
NGÂM THƠ
Mẹ là nải chuối buồng cau
Nuôi con khôn lớn nỗi sầu chưa vơi
Cha đi dài hết cuộc đời
Vừa về gần mẹ thôi rồi lại xa
Quê hương trong con là nải chuối buồng cau là vườn trầu là dáng mẹ. Chạng vạng chiều dáng cong cong lặng lẽ ngồi vá cho cha chiếc áo nâu…
VỌNG CỔ
5-…sờn.
Quê hương trong con là ruộng mạ xanh rờn.
Là quang gánh mẹ oằn vai ngày hai buổi, là còn đường về nhà là mái lá liêu xiêu.
Là mùi cơm thơm bên chái bếp quê chiều, là nồi bánh chưng đêm ba mươi tết
Là cánh cò một đời mải miết, vỗ nhịp ca dao làm đẹp cho đời.
6- DẠ KHÚC
Thương nhớ thương tả sao cho vừa
Mắt sâu trũng màu thương nhớ – đứa con đi dâng đời trai đó
Đi vì Tổ quốc – vì nước non này
Lời cha năm ấy – còn mãi theo bước con dạn dày
Thương biết bao dáng quê dáng mẹ
Quê hương nếu về thiếu vắng
Dáng lưng cong áo màu của đất
Thiếu đôi mắt sâu trũng sâu màu nâu hiền
Thiếu cánh võng lời ru buồn
Và một vòng ôm
Trên vầng trán một nụ hôn
Ôi thôi thì
Đời vui sao đặng
Khi đồng cánh cò ngừng bay
Dáng mẹ là dáng cò rợp bay.
(Về xề câu 6)
Quê hương nếu ngày về không có mẹ
Như đàn thiếu dây, như bài vọng cổ thiếu xề.
Thử về bỏ dép ra đồng
Xót bàn chân mẹ bao năm ruộng cày
Mà nghe khoé mắt cay cay
Quê hương tình mẹ đong đầy trong con.
QUÊ HƯƠNG TÌNH MẸ
Ý Thơ: Băng Phương
Vọng cổ: Trần Ngọc Hoà