LÝ PHƯỚC CHÂU

Nam: Hương thu về da diết
Biên giới chiều lất phất mưa.

Nữ: Bên ngâu rơi lành lạnh
Em ngồi thêu nhớ thêu thương
Để rồi tim cứ vấn vương.

Nam: Gió chiều ơi! Nhè nhè thôi
Mơn khe khẽ đôi bờ môi.

Nữ: Em thêu – gối đôi bên chiều rơi
Uyên ương – đã đủ đôi người ơi!.

Nam: Bao năm tháng ta chờ nhau
Giờ là giờ trầu đã bén hương cau.

Nữ: Định ngày rồi mà sao bởi do đâu
Dời hai ba bận để ta còn chưa bên nhau.

Em ơi! Chiều biên cương thu rớt giọt ngâu cho nỗi sầu giăng đầy trên lá cỏ. Trong tim anh cũng ngập tràn nỗi nhớ một miền quê có dáng mẹ lưng…

VỌNG CỔ

1-…còng.
Và người con gái anh yêu dịu dàng như hoa lúa trên đồng.

Nữ: Nhớ thiệt tình hay là giả bộ
Nịnh cho em mát lòng để khỏi bị giận phải hông??

Nam: Thiệt mà em lính đâu có lòng vòng
Có thời gian đâu mà vuốt ve nịnh nọt
Thương nhớ gì nói phứt cho xong
Bảy tháng bốn ngày rồi ai dám nói là không nhớ.

NGÂM DẶM
Nữ: Chiều nay mẹ nhắc anh hoài
Làm em cũng nhớ, nhớ gấp hai ba lần

Nam: Anh đây cũng nhớ tới bần thần
Chắc là kiếp trước ta nợ nần gì nhau.

2-

Nữ: Mẹ xem ti vi thấy bộ đội ngủ bìa rừng lạnh lẽo
Nhường chỗ cho người cách ly mà mắt cứ lưng tròng.
Mẹ nói mẹ thương thương đến quặn lòng.

Nam: Nhiệm vụ mà em, lính thời bình còn sướng
Gấp trăm ngàn lần lính thời chiến em ơi.

Nữ: Vẫn biết vậy rồi mà sao nước mắt vẫn chực rơi
Tại thương người ta nhiều nên mới ra đằng vậy.

Nam: Khó khăn chung nên cùng gom sức lại
Để giặc dịch mau lùi quê lại thắm ngàn hoa.

BẮN NHẠN

Nam: Đời quân nhân – khó khăn không ngại
Biên phòng – canh giữ quê hương
Trấn biên cương – đem lại thanh bình
Dịch về – tang tóc thê lương
Đồng lòng – để thoát tai ương.

Nữ: Lòng một lòng chung tay
Giữ cho tươi đẹp- môi trường sạch xanh.

Nam: Đêm rừng mắt thức chao dao
Căng lều muỗi vắt chẳng nao
Khó khăn không nệ một lòng vì dân
Quyết tâm bện chặt mối tình quân dân.

Nữ: Anh ơi! Cặp gối đã thêu xong đôi uyên ương bên bông hồng đỏ thắm. Mà hai mái đầu xanh vẫn hai nơi biệt xa thăm thẳm, đám cưới dời lần một rồi lần hai nên gối mộng vẫn chưa . . .
VỌNG CỔ

5- …dùng.
Nỗi nhớ cứ treo nghiêng cho thắt ruột quặn lòng.

Nam: Bài vọng cổ rớt cái xề câu sáu
Đoản khúc lam giang mặn túa tràn lan.

Nữ: Hẹn song ca giờ em hát mình ên
Đờn tài tử nhà ai nấy gảy
Đường phố vắng tanh mây xám co cụm lại
Khi thế giới đưa chỉ số chết cứ tăng dần.

DẠ KHÚC

Nam: Em hỡi em hiểu cho lính này
Lính luôn đi đầu gánh khó
Giữ cho dân luôn bình yên đó

Nữ: Yên lòng anh nhé
Nhà có em lo rồi
Hoàn thành cho tốt
Rồi khó khăn bao nhiêu cũng lùi.

Nam: Đêm nhớ em
Bấm tay ước thầm
Ước cho lũ giặc Covid
Chúng mau đi để còn cắt phép
Nhớ quá nhớ – đầy tim rồi
Ánh mắt đó – nụ môi cười.

Nữ: Rồi đời lại tươi
Quê ngày nắng nồng nàn rơi.

Nam: Lính sẽ về – rước dâu như mong đợi
Quê tràn niềm vui
Đêm yên bình – miết một bờ môi.

(Trở về vọng cổ)

Nữ: Chú rể của em là sĩ quan biên phòng thiệt oách
Nam: Còn cô dâu của anh là cô giáo dịu hiền.

Nữ: Hai năm yêu lính biên phòng
Ém thương ém nhớ trong lòng nên quen.

Nam Nữ: Dù cho mưa dậm nắng lèn
Thuỷ chung bện chặt bện bền không phai.