LÝ SON SẮC
Nữ: Trong sắc xuân thanh bình
Kia lá hoa đưa tình
Nam: Đoá mai vàng lung linh
Hé môi chào nụ xinh
Nữ: Sông nước như reo cười
Bình minh lên thiết tha gọi mời
Nam: Chiếc eo cong ơi hời!
Nữ: Kìa nàng xuân duyên dáng đang dạo chơi
Nam: Điệu lý sắc son bên đời
Mặn mà buông giữa nắng xuân hồng tươi.
Nữ: Em giấu một nỗi nhớ rất non vào trong búp lá. Phụng phịu làm duyên rồi sà vào lòng anh ăn vạ, đòi nụ phải bung hoa đòi lá phải xanh…
VỌNG CỔ
1- …nhiều.
Nam: Kìa ngực xuân non nhu nhú yêu kiều.
Nữ: Cái anh này thiệt khéo mà tưởng tượng
Với thi nhân làn gió cũng biết hôn (-)
Nam: Trinh nữ giấu thẹn thùng trong sắc lá xanh non
Khép rèm mi trên tay anh nũng nịu dỗi hờn
Nữ: Em giấu cái thì mới nhú rất kiêu
Trong áo mỏng hoa thêu rồi ửng hồng đôi má.
NGÂM DẶM
Nam: Dường như lá cỏ dậy hương
Dường như chim hót rộn đường ta đi
Nữ: Đọt chồi thẽ thọt thầm thì
Đào khoe áo đỏ mai khoe áo vàng.
2-
Nam: Nụ tình xuân vương niềm thương nỗi nhớ
Như đã yêu, yêu tự thuở nào.
Nữ: Chiều dang tay em gom những ngọt ngào
Giấu trong chùm cam sau vườn cho mùa no múi
Giấu nét quê mùa trong hương bưởi hương chanh (-)
Nam: Miệt vườn có hương hoa trái thơm lành
Có câu vọng cổ ngọt mùi nghĩa nhân chân chất
Có thôn nữ phơi nét duyên bên hương đồng hương đất
Để người về da diết một tình quê.
LÝ BÔNG DỪA
Nam: Giấu gì vào nắng xuân quê mình?
Mà hoa bung cánh, xinh trong gió chiều lung linh
Giấu gì em ơi, vào đất quê hương mình?
Sao nghe ngọt lành, nồng nàn hương tình phù sa
Nữ: Dù mai đời có bôn ba
Lòng luôn giữ vẹn những đậm đà chân quê.
Nam: Dừa cạn mọc kinh mườn trổ rất nhiều bông nên em giấu thuỷ chung trong màu tím nhớ. Cứ mộc mạc cứ chân quê dịu dàng xoè cánh nở, để người đi như mắc nợ phải quay…
VỌNG CỔ
5-…về.
Nữ: Hoa đồng nội cứ bung biêng cho thương nhớ bộn bề .
Nam: Hương sắc đồng bưng hoà niềm bội thu mùa gặt
Cho điệu lý bông dừa thêm dào dạt hương xuân (-)
Nữ: Áo hoa tà xẻ bên hông
Theo cơn gió, vạt cứ lồng lộng bay
Nam: Lúc che rồi lại lúc bày
Làn da bánh mật hây hây mặn mòi.
6-
Nữ: Ngoài kia lũ bướm cứ vờn quanh nụ mai xuân
Để nét duyên cứ dậy lên trên cái thì con gái
Nam: Anh thương gót đóng phèn, yêu bờ môi mềm mại
Yêu mái tóc mượt mà bởi ai đó gội phù sa (-)
Nữ: Một mai nỗi nhớ lên ngồng
Em xin giấu trọn vào lòng cải xanh
Còn lời tha thiết yêu anh
Giấu vào bài vọng cổ để ngọt thanh câu xề.
Nam: Trinh nữ xoè hoa níu bước ai về
Lá xếp trên tay cho em giấu thẹn thùa mềm mại
Nữ: Chút thì yêu non tơ đầu đời khờ dại
Và nụ hôn ngọt ngào em xin được giấu vào anh.
GIẤU VÀO ANH
Tác giả Trần Ngọc Hoà