NÓI LỐI
Má đặt tên con là Dừa
Để nhớ, khi con sinh ra đã được rừng dừa chở che nuôi lớn
Dừa là quê hương là nơi chôn nhau cắt rốn
Là vóc hình của xứ sở Bến Tre.
Má nói! đặt vậy nghe nó chân chất dễ thương hiền lành mộc mạc. Đặt vậy để ngày nào má cũng được gọi hai tiếng “Dừa ơi” tha thiết , ngoài tình mẹ thương con còn có tình quê da diết, luôn trào dâng trong trái tim…
VỌNG CỔ
1-…mình.
Hai tiếng “Dừa ơi” thắm nghĩa đượm tình.
Má sinh con ngày bom thù dội xuống, tiếng khóc chào đời lẫn tiếng gầm rú của chiến tranh.
Hoa lá tả tơi dừa đứt lìa thân, cha ra trận rồi biệt tăm không về nữa.
Cơm bà mẹ sanh chỉ có dừa cứng cạy kho, nên giọt sữa nuôi con thơm hương dừa xứ sở.
ĐOẢN KHÚC LAM GIANG
Dừa là dừa quê hương
Che bóng trưa kẽo kẹt võng đưa
Dừa xanh dáng nghiêng bên dòng
Ru giấc nồng ơi à…con ngủ
Lời ru hiền như quê
Thương Bến Tre một thời gian lao.
2- Con lớn dần lên theo tiếng dừa ru trước ngõ, còn má cứ già theo vết lão của thân dừa.
Con dài tóc trắng da, má bạc tóc quê mùa.
Dừa nhiều tuổi vút cao còn má tuổi nhiều rắn lại, vai bên gánh gia đình bên gánh quê hương.
Đội quân tóc dài lẫm liệt để đời thương, phong trào đồng khởi sử sanh còn vang dội. Trẻ vấn tóc nhắm bót thù xông tới, già xách cơi trầu quơ gậy thét xung phong.
LÝ BÔNG DỪA
Bên đời dừa thoảng hương gọi mời
Đàn con của má hôm nay nên người má ơi!
Chạnh thương đời má như cây dừa
Bám đất quê mình, sống trọn nghĩa tình cùng quê
Đạn găm mưa tắm nắng phơi
Mà sinh trái ngọt cho đời…dừa ơi.
Hôm nay má đứng giữa thành phố rợp cờ bay gọi hai tiếng “Dừa ơi!” trong bồi hồi xúc động, Nhìn phố cùng dừa vươn cao giữa trời quê gió lộng lòng má rộn vui mà mắt lệ mãi tuôn…
VỌNG CỔ
5- …dòng.
Má nói..tuổi trẻ thiệt giỏi nghen bay, má mãn nguyện vô cùng.
Nhà mới tầng cao chuẩn văn minh đô thị, cây no ấm xanh màu hoa hạnh phúc nở nơi nơi.
Quay phía rặng dừa má thổn thức gọi “mình ơi!” Bến Tre nay đã vươn tầm cao mới. Phố xá thênh thang công trình cao vợi, đồng ruộng phì nhiêu cây trái bạt ngàn.
LÝ BA TRI
Kìa trong điệu lý Ba Tri
Thoang thoảng hương dừa, hồn quê dáng phố
Kìa trong đôi mắt quê hương
Có những cung đường rợp bóng dừa xanh
Kìa dáng quê dịu dàng mái tóc thề xoã mượt xinh.
(về vọng cổ câu 6)
Hai tiếng “Dừa ơi” ngọt ngào thân thương ấy
Là tình quê hương chung thủy muôn đời.
Má cười mà nước mắt rơi
Giọt buồn đọng lại, giọt vui tuôn trào
Dừa xanh vươn thẳng vút cao
Kiên cường dáng đứng tự hào Bến Tre.
DỪA ƠI
Tác giả Trần Ngọc Hoà