XANG XỪ LÍU
Cha nói: Tình yêu của cha với đồi 57 này đây
Nó vô cùng bao la và bất tận
Nên dù có đi đâu chưa được bao lâu
Thì lòng cha đã thương nhớ đậm sâu và mau kíp quay. . . về.
Với Cẩm Mỹ quê hương – với đồi 57 thân thương – với thôn quê bụi chuối con đường.
Bao năm gắng công vun trồng cực nhọc – để đất này xanh tươi nảy lộc
Một đồi cây trái đơm hoa – mang no ấm khắp mọi nhà
Cẩm Mỹ bây giờ – rừng cao su lộng gió
Bên trái sai vườn – bên đồng xanh lúa trổ
Phố thị tầng cao – lung linh giữa trời sao rực rỡ
Niềm hạnh phúc trào dâng – Cẩm Mỹ tự hào Huyện thị của lòng dân.
Rồi cha đứng trên đồi cao đưa ánh mắt tự hào về phố huyện. Cha nói…Cẩm Mỹ hôm nay như cô gái tuổi hai mươi có gương mặt xinh tươi làm lòng người xao xuyến, ai đến một lần thôi lòng quyến luyến chẳng xa…
VỌNG CỔ
1- …đành.
Có được như hôm nay nhờ chung sức mà thành.
Cha rưng rưng bốc nắm đất đồi 57 – rồi ấp vào nơi vị trí của trái tim (-).
Đồi năm bảy ngày nào gian khổ như nêm – cây thiếu nước mùa khô đất khát.
Nơi giao thông, điện, nước, “ba không” – đất cùng người cong lưng gánh khổ.
2- Đồi 57 nơi đây còn có tên “đồi khát” – người khát vọng vươn lên, cây khát nước để vươn cành.
Cho trái quằn cây cho hoa ngát hương lành.
Mơ những con đường chở nặng công người trồng trọt – mơ nhà nhà điện sáng thoả lòng mong (-).
Trưa nắng hè một nguồn nước sạch trong – cứ róc rách chảy trôi vào lời ru của mẹ.
Ầu ơ…đồi khát màu xanh
Ơi à…Người khát dòng ngọt lành về đây. (dứt câu 2).
NÓI LỐI
Rồi thì nắng quái cũng không nhuộm vàng nổi đâu
Khi cây đủ nước xanh màu vươn thẳng
Rồi thì không rào khó khăn nào có thể cản
Sự chung sức chung lòng của ý Đảng lòng dân.
Đồi 57 hôm nay ong bướm cũng mê say chim bầy ríu rít. Người về đây ngắm cho thoả thích, một đồi trái và hoa thơm nức công…
VỌNG CỔ
5- …người.
Lộ mới bon bon xe nườm nượp chở nụ cười.
Đồi khát hôm nay không còn khát nữa – tiêu, chuối, bưởi, sầu riêng…trĩu quằn cây. (-)
Nhà nhà khang trang sung túc đủ đầy – điện sáng nước về ngọt tình dân chung sức. Đường liên xã thông thương tấp nập – Suối Râm nay áo mới xanh màu.
LÝ NĂM CĂN
Đồi xanh trĩu trái và hoa
Dậy hương trong khúc dân ca
Yêu lắm Suối Râm quê ta
Một Long Giao luôn sống động
Gần yêu, xa nhớ, lòng vương
Và thương thương quá là thương
Cái nết người quê
Nhân nghĩa tràn trề.
(Trở về vọng cổ câu 6)
Một góc quê hương luôn vươn mình khí thế
Góp phần làm nên một Cẩm Mỹ muôn màu.
Đồi không còn khát nữa đâu
Đồi nay trải rộng một màu xanh xanh
Cha ôm một bụm đất lành
Áp vào vị trí tim mình mà yêu.
CẨM MỸ TRONG TRÁI TIM TA
Tác giả Trần Ngọc Hoà