LÝ PHƯỚC CHÂU
Đây thiên đường hạ giới
Đây viên ngọc bích xanh
Trong mênh mông lồng lộng
Ngọc trồi lên giữa biển khơi
Mây trời sóng nước thi trôi
(-) (-)
Ôi từ bao giờ mà tim
Ta nghe – đắm say dần lên
Yêu thương – mãi luôn nhiều thêm
Nghe như- sóng mơn bờ anh
Nghiêng chao- hải âu lượn quanh
Kìa biển rừng – mây nước đua xanh
Hoà một màu- mươn mướt thiên thanh
Lung linh thơ mộng – hữu tình như tranh.
Đẹp lắm Dương Tơ ơi!…Em như cô gái đôi mươi được gió trùng khơi hôn da diết mỗi ngày nên bờ môi căng mọng. Được sóng biển vuốt ve nên làm da mòi mặn em duyên dáng xinh xinh trong vòng tay biển êm…
VỌNG CỔ
1- …đềm.
Đâu có men cay mà sao ta thấy say mèm.
Say một Dương Tơ nguyên sơ mộc mạc, say tình người hào phóng bao dung.
Say câu hò thẻ mực tình chung, say thảm trùng dương, xanh đọ thảm trời.
Say đoàn tàu lướt sóng ra khơi, có nụ cười tươi bên khoang đầy tôm cá.
2- Suối đá suối mây suối tranh trong vắt, ưu đãi của thiên nhiên bắt mắt vô cùng.
Ta múa bút nhả thơ bên ngây ngất hương rừng.
Ngả lưng trên phiến đá lim dim mắt, nghe suối tâm tình róc rách với rêu phong.
(4 câu cuối lý con sáo dứt câu 2)
Chiều ta ngồi ung dung thả câu
Nghe lá hoa cỏ cây hương quyện nhau
Biển, suối, rừng đẹp sao bức tranh
Cá nướng thơm rượu mật sim mời anh…(dứt câu 2).
LÝ TRỊ AN
Thấp thoáng kia – lưới chiều phơi gió mặn
Ngày cha thương – muối trắng lưng mẹ quê xóm chài
Hàng dừa xanh – xoã tóc khoe cùng hàng dương xanh
Tia nắng hường, bên bãi Trường – ngất ngây hoàng hôn.
Xinh xắn sao – cổ tròn đeo chuỗi ngọc
Kìa bông tai – lóng lánh viên ngọc trai óng vàng
Ngọc Dương Tơ – tô điểm thêm nụ cười hạnh phúc
Se mối tình – duyên thắm bền – thuỷ chung dài lâu.
Dương Tơ đẹp như thơ bên suối biển rừng mơ câu thương chờ ai gửi lại. Miền hẹn nào níu chân ta mãi hay tại lòng ta không gỡ nổi sợi tơ…
VỌNG CỔ
5- …tình.
Hay tại nét đẹp ngọc trai làm mê mẩn lòng mình.
Và tình người bao dung mộc mạc, đón ta về như đón đứa con xa.
Hò ơ…
Dù đi đâu đó ta bà
Dương Tơ vẫn cứ đậm đà trong tim
Tình người như ngụm mật sim
Ngọt thơm ngây ngất để tình thêm đậm tình.
DẠ KHÚC
Say – đã say – gió trăng – biển trời
Dáng ai áo bà ba với – nón lá nghiêng ráng chiều đỏ ối
Tay người đan lưới – một nét duyên bên đời
Làm ta bối rối – lòng dã nghe, như yêu ai rồi
Ta đã yêu – đảo xanh – sắc màu
Hải âu cánh vờn nghiêng chao – vẽ bức tranh mối tình biển đảo
Sóng ve vuốt – ngây ngất ngây -mèm say mèm
Dáng phơi lưới – nụ môi mềm
Cùng về vườn sim – ta dạo khung trời bình yên
Hoa bên chiều – cánh bung tím rịm
Pha màu hoàng hôn – ta thấy lòng yêu càng nhiều hơn.
(Trở về vọng cổ xề câu 6)
Hổng biết tại mê cái mùi của bánh tét mật cật
Hay tại tình người nơi, đây thơm dẻo quến ta về.
Nơi vừa nghe tên đã thấy nợ phu thê
Nơi chạm vào đâu cũng hoá thành thi sĩ
Dương tơ hay vương mối tơ tình
Mà sao đưa đẩy chúng mình nên đôi.
DƯƠNG TƠ MIỀN HẸN
Tác giả Trần Ngọc Hoà