NGÂM THƠ

Có một miền trăng treo trên đầu sóng
Nơi phương Nam gió thoảng hương thơ
Lòng rực rỡ theo xiêm y trẩy hội
Mới biết vì sao biển lặng khúc giao mùa.

VỌNG KIM LANG

Trăng nước lung linh
Soi bóng uyên ương mình
Kia dáng Tô Châu nằm rèm mi hờ khép lơi mượt xanh
Gió đưa áng thơ bồng bềnh gợi tình sóng dâng lòng anh
Đông Hồ đa tình trăng thuyền trêu sóng
Gió đưa hương lành
Trời xanh biển nước xanh xanh
Chữ câu sắc son mặn mà
Dệt đậm đà ý thơ lời ca
Hiên ngang núi non tâm tình
Cùng đồng vàng hát câu phồn vinh
Về đêm nghe khúc xuân ru
Gió trăng ngủ vùi trong thơ
Cung đàn lặng trầm buông ngân
Nghe đắm say trào dâng.

Có một miền đã nhớ lúc chưa xa mới biết tên thôi mà như đã là chồng vợ
Hà Tiên sinh ra đã là trong duyên nợ của của mặc khách tao nhân và lắm kẻ si…

VỌNG CỔ

1-…tình.
Trăng treo nghiêng núi đứng ru mình.
Gió trùng khơi ve vuốt để Tô châu mà mặn, áo mỏng qua cầu sóng sánh mắt Hồ Đông.
Bao năm trời dáng núi vẫn kiên trung, chiều “Lộc Trĩ” hùng binh tung gió bụi.
“Phù Dung Cổ Tự” vọng tiếng chuông đời, để hồn chinh phụ trổ hoa trên vách núi.

2- Đất vón lại thành thơ trên yên ngựa, tung vó câu gióng trống Giang Thành.
Ai bén duyên ai để hoa e ấp trên cành.
Một chiếc lá non cũng trở thành tuyệt tác, một làn gió đưa nồng cũng dào dạt câu thơ. Biển núi lúa hòa trong tiếng hò lơ, hương xuân đong đưa giữa mây trời non nước. Dừa xõa tóc gội mưa mềm mượt, chạm đến điều gì ta cũng hóa thi nhân.

LÝ TẦM QUÂN

Dong thuyền ai dong thuyền Mũi Nai
Chở nàng thơ lướt sóng đêm trăng tình
Vòng tay êm đềm vuốt ve mềm bờ anh
Dừa nước lung linh hương biển đưa mòi mặn
Đêm trăng Hà mộng mơ
Ai quăng chài thả thơ.

5- Có một miền chưa hẹn mà đã tin khi thi nhân vấp mi người con gái. Trăng trong thơ quyện vào cây xanh mãi cây với lên cao như nắm níu chút mây…

VỌNG CỔ

5- …trời.
“Lư Khê Ngư Bạc” đon đả gọi mời.
“Bình San điệp thuý”- “Châu Nham Lạc Lộ”, “Giang Thành dạ Cổ” – “Nam Phố Trừng Ba”.
Hò ơ . . . Gió nam non thổi ngọn thanh trà, thương cái thì mới nhú nên buông lời ràng buộc.
Bím tóc nhà quê đong đưa nghiêng rừng đước, thuyền thi nhân xuôi ngược rước trăng về.

6- Có một miền thương lắm ơi quê, phố biên cương trăng Chiêu Anh khai hội. Múa bút nhả thơ gọi hồn thiêng sông núi, “Kim Dự Lan Đào” chắn sóng dữ khơi xa. “Thạch Động Thôn Vân” đàn ai khảy ngân nga, từng thớ đá “Mo So” oai hùng còn ghi tạc. Ai vấn xà rông để sếu bầy ngơ ngác, điệu lâm thon bên ánh lửa bập bùng.

Có một miền sinh ra đã là tranh
Thập cảnh Hà Tiên níu hồn lữ khách
Về cuối trời Nam nhả thơ cùng nhịp phách
Chạm bờ môi thơm mọng chớm xuân thì.

HÀ TIÊN MIỀN HẸN
Thơ: Huỳnh Tuấn Anh
Vọng cổ: Trần Ngọc Hòa